Chương 9: Trời không tuyệt đường người

Tạ Vấn Uyên liếc mắt nhìn Cố Thủ Nghĩa: "Nếu không, ngươi định làm gì?

“Đại nhân, nhất định ngài có biện pháp đúng không?” Cố Thủ Nghĩa vội vàng nhìn về phía Tạ Vấn Uyên.

Hai người nhìn nhau một lúc, Tạ Vấn Uyên hơi nhíu mày: "Không có.”

“Đại nhân!”

Tạ Vấn Uyên thở dài một hơi: "Phụ Chính, ngươi quá nóng vội, đây không hẳn là chuyện tốt.”

"Còn nữa, cho dù phúc thẩm vụ án này, minh oan cho Trần Ách Nhi kia thì Chu Hữu Linh chân chính đã sớm bỏ trốn. Nhưng việc đã đến nước này, đối với Ngụy thừa tướng cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì, trong lòng ngươi không phải đã sớm rõ ràng rồi sao?"

“......”

“Nhưng mà…” Tạ Vấn Uyên không biết nghĩ đến cái gì, lắc đầu nói: "Thôi, việc này ngươi đừng nhúng tay nữa, Ngụy thừa tướng bên kia chỉ sợ đã sớm có phát hiện, nếu như ngươi xảy ra chuyện..."

Bởi vì lời này của Tạ Vấn Uyên mà trong phòng yên tĩnh lại.

Thật lâu sau, Cố Thủ Nghĩa mới trả lời: "... Vâng.”

"Đúng rồi, trước đó vài ngày, không phải ngươi tới Kiến Châu tìm nhị đệ đã cho đi từ bé sao? Tìm được rồi sao?”

"Nhờ phúc của đại nhân, tìm được rồi. Chỉ là từ nhỏ hắn đã sống nhờ ở nhà người khác, người nhà kia cũng chưa bao nói với hắn rằng hắn không phải con ruột..."

Tạ Vấn Uyên thấy khóe miệng Cố Thủ Nghĩa có vết bầm tím, nói: "Hai người đánh nhau?”

Cố Thủ Nghĩa xấu hổ không thôi, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: "Dù sao thì bây giờ ta cũng biết trên đời này ngoài ta ra còn một người Cố gia..."

Cố Thủ Nghĩa nói xong lời này, thật lâu sau mới do dự tiếp tục nói: "Đại nhân, lúc ở Kiến Châu, ta vừa hay gặp được Tạ tướng quân..."

“Ồ?” Tạ Vấn Uyên nghe vậy nhướng mày nói: "Ông ấy tuân lệnh dẫn quân đến Quảng Châu để trấn áp bọn cướp nước, nơi đó quả thật cách Kiến Châu không xa.”

Cố Thủ Nghĩa suy nghĩ một chút liền nói: "Tạ tướng quân cũng biết Hoàng Thượng lệnh ngài phúc thẩm vụ án này, ông ấy nhờ ta truyền lời... Nói là ngài chớ nhúng tay quá sâu vào việc này…”

Tạ Vấn Uyên nghe vậy nhướng mày: "Ông ấy hẳn phải nói là chớ trêu chọc thị phi, chỉ gây thêm rắc rối thôi.”

“......”

Nhưng mà, có lẽ lần này thật sự có thể như ông ấy mong muốn.

Bên này Tạ Vấn Uyên nói như vậy nhưng không biết trong địa lao kia, Trần Ách nhi đã không còn là Trần Ách nhi, hắn cũng mặc kệ y nghĩ như thế nào hay chuẩn bị ra sao. Từ lúc y nói ra hai chữ “phúc thẩm”, Chung Kỳ Vân đã vui đến mức mở cờ trong bụng.

Hắn quyết định phải gây chuyện,

Phải làm ầm ĩ,

Phải làm lớn chuyện!

Chung Kỳ Vân nhìn bóng lưng Tạ đại nhân rời đi, cảm thấy hào quang bắn ra bốn phía, giống như thần tiên hạ phàm, trái tim bị bóng tối nuốt lấy trong mười ngày kia phút chốc đã được thắp sáng hy vọng! Thậm chí cảm thấy mùi tanh tưởi của địa lao cũng dễ ngửi rất nhiều.

Trời không tuyệt đường người!

Cứu tinh của lão tử tới rồi!

Ông trời ơi, hóa ra ở cổ đại trước bị tử hình còn có một khâu phúc thẩm?! Hệ thống tư pháp cổ đại đã hoàn thiện như vậy rồi sao?