Chương 20.1: Bọn họ cũng khá xứng đôi mà, phải không?

Chương Ngọc Kỳ nhìn thấy động tác nhỏ của hai người, tức giận nói: “Cái đám gian phu da^ʍ phụ này! Mất công tôi cố gắng cầu xin cô để hai ta đừng chia tay. Thì ra cô đã tìm được người mới từ lâu rồi. Đường Nguyễn, rõ ràng cô mới là người nợ tôi, cô và Lê Dật Phi nhất định phải bù đắp tổn thương của tôi! Nếu không, tôi chắc chắn sẽ vạch trần tất cả những chuyện xấu xa bẩn thỉu giữa hai người! Tôi phải để cho tất cả mọi người thấy bản mặt thật của mấy người!”

Lê Dật Phi cười lạnh một tiếng: "Chương Ngọc Kỳ, nếu anh muốn chết thì cứ nói, để ông đây thành toàn giúp anh."

Đường Nguyễn vươn tay tới phủ lên nắm đấm đang siết chặt của Lê Dật Phi. Nếu Lê Dật Phi thực sự ra tay đánh người thì hai người họ sẽ không thể tiếp tục chiếm thế thượng phong trong chuyện này nữa. Với cái bản tính tanh tưởi kia của Chương Ngọc Kỳ, hắn sẽ cắn cho Lê Dật Phi một vố đau sau đó lại chạy đi bán thảm* khắp nơi cho xem. Suy đi tính lại thì cuộc giao dịch này đúng là chẳng đáng tí nào.

*Bán thảm (nguyên văn là 卖惨): Ngôn ngữ mạng Trung Quốc chỉ những người thích giả vờ đáng thương, thích than phiền kể khổ hoặc giả nghèo giả khổ với người khác để nhận được sự thương hại của mọi người (thường những chuyện họ ăn vạ là không quá thật hoặc đã bị phóng đại lên quá mức).

"Chương Ngọc Kỳ, đúng là tôi đã từng có tình cảm với anh. Nếu anh còn tiếp tục nói bậy nói bạ về tôi thì tôi cũng chẳng cần tiếp tục níu lấy chút tình xưa nghĩa cũ kia nữa, cứ thoải mái tung ra đoạn video đáng xấu hổ kia của anh và Huyên Diệp trong chính căn phòng này. Mà tôi thực sự không muốn làm như vậy." Đường Nguyễn bình thản nói. Ánh mắt cô lạnh lùng tàn nhẫn nhưng giọng điệu vẫn mềm mại đến cực điểm, còn phảng phất chút cảm giác bất lực không cam lòng nữa. Cứ như thể cô thực sự có tình cảm với người kia vậy.

"Đoạn video? Video gì cơ?"

Tới bây giờ mà Chương Ngọc Kỳ vẫn còn mù mờ chẳng hay biết gì.

Không sai, hắn chỉ là một món công cụ dùng khá chắc tay thôi. Nếu như Đường Huyên Diệp biết được toàn bộ sự thật, chắc chắn cô ta cũng sẽ không nói cho hắn biết hay cùng hắn thương lượng biện pháp để đối phó cô. Biện Xuân Lâm chỉ biết nóng lòng muốn đẩy cô con gái ngoan kia của mình thoát khỏi hố lửa của tên đàn ông này, thế nên bà ta cũng chẳng có ý tốt gì với hắn.

Sau khi biết chuyện mình bị lưu lại đoạn video đáng xấu hổ đó, Chương Ngọc Kỳ mới nhận ra thứ đó là đoạn video ghi lại cảnh nɠɵạı ŧìиɧ của họ. Về chuyện đoạn video đó được quay như thế nào, đương nhiên hắn có thể dễ dàng tưởng tượng ra đó cũng là một loại thủ đoạn khác của Đường Nguyễn.

Hắn vốn không phải đồ ngu ngốc đần độn, khuyết điểm lớn nhất của hắn chỉ là lòng tham thôi.

Chương Ngọc Kỳ tức giận nói: "Đường Nguyễn, cô cố ý đúng không? Tất cả những chuyện đó đều là do cô bày ra trăm phương ngàn kế mới lên kế hoạch được. Cô còn lắp camera ẩn trong chính căn phòng này, phải không?"





Trên đời này nào có cô vợ hiền tần tảo, người mẹ tốt ngây thơ một lòng thương con nào lại biết rằng lắp camera ẩn trong nhà rồi dùng chính đoạn video đó để uy hϊếp người khác chứ. Từng câu từng chữ cô nói ra đều cực kỳ hợp logic, chính cô đã đẩy hắn về phía Đường Huyên Diệp. Hơn nữa, đây vốn không phải là phản ứng mà cô nên có khi phát hiện ra hắn lén lút nɠɵạı ŧìиɧ sau lưng mình mới phải.



Từ đó có thể chứng minh, cô đã lên kế hoạch sắp xếp hết mọi thứ từ trước rồi.



Mỗi việc cô từng làm trong quá khứ đều là một cái bẫy ngọt chết người. Mục đích chính của việc ngày nào cô cũng mang đồ ăn tới chỉ là để hắn thả lỏng cảnh giác hoặc để đạt được một mục đích nào đó thôi, ví dụ như giả vờ là họ đang thực sự "yêu nhau" chẳng hạn.

Vậy mà hắn lại thực sự tin vào điều đó.

Đường Nguyễn không nói thêm gì nữa, cô lắc nhẹ bàn tay đang siết chặt của Lê Dật Phi, dịu giọng nói với anh: “Chúng ta mau đi thôi.”

Lê Dật Phi nhếch khóe môi, hoá ra con thỏ nhỏ trắng mềm này còn có thể uy hϊếp người ta bằng bộ dạng giả vờ ôn nhu như vậy nữa. Cứ như thể cô đang thực sự suy nghĩ vì người ta vậy.

Nhưng trong lòng anh vẫn có chút khó chịu.



Trọng tâm chú ý của hai người hoàn toàn khác nhau. Nếu Chương Ngọc Kỳ để ý vào hai chữ “đoạn video” kia thì đầu óc Lê Dật Phi lại hoàn toàn chú tâm vào mấy chữ "tình yêu" ấy. Anh cũng không biết chuyện “níu lấy tình xưa nghĩa cũ” mà cô nói đến là thật hay giả, chỉ là khi vừa nghe thấy mấy từ đó là anh liền cảm thấy không vui, trong lòng còn có chút chua chát nữa kìa.

Lê Dật Phi không biết có một từ có thể diễn giải cảm giác lúc này trong lòng mình, đó là “Ghen”.