Chương 40

Nửa đêm lúc 0 giờ, Chúc Dịch bò ra khỏi giường rồi đi gõ cửa phòng của Lộ Bắc Sầm.

Lộ Bắc Sầm thật ra cũng có phần mất ngủ bởi Chúc Dịch đang ngủ ở phòng đối diện, anh cảm thấy để vượt qua ban đêm kéo dài này quá khó khăn. Thế nên anh lôi điện thoại ra chơi game để phân tán lực chú ý của bản thân.

Lúc Chúc Dịch gõ cửa rồi gọi tên anh, Lộ Bắc Sầm đang chơi đến hăng say.

Anh tắt điện thoại đi nhìn đồng hồ, chần chừ một lúc rồi mới dùng giọng điệu ngái ngủ đi trả lời cô.

Vì sao lại phải lựa chọn nói dối, Lộ Bắc Sầm đem điều này quy cho việc chột dạ. 0 giờ 27 phút, tầm này anh đáng lẽ ra phải đi ngủ rồi nhưng anh không có, vì sao? Chúc Dịch mà hỏi anh như thế thì anh biết nên giải thích như thế nào?

Để tránh gây phiền phức sau này nên anh quyết định chọn một lời nói dối không nặng không nhẹ.

Vì để gia tăng tính chân thật cho lời nói dối, trước khi mở của Lộ Bắc Sầm còn vò cho đầu và đồ của bản thân hơi rối lên, cũng dùng sức xoa xoa đôi mắt.

Diễn nhiều quá giống như tên ngu ngốc vậy.

“Làm sao vậy?” Lộ Bắc Sầm mở cửa ra, tiếp tục xây dựng bộ dáng bản thân vừa ngủ được rất lâu rồi, nói xong anh còn không quên diễn thêm một cái ngáp rất thật.

Chúc Dịch vươn ngón tay ra chỉ cơn gió đang gào thét ở bên ngoài, nói:”Gió bên ngoài cứ kêu oa ô oa ô, ồn ào đến mức mình không ngủ được, hơn nữa mình còn bị lạ giường.”

Đương nhiên là Chúc Dịch sẽ không nói thẳng ra là bản thân bị tiếng gió dọa đến mức không ngủ được, cô cũng cần giữ mặt mũi mà.

Cô đi vào trong phòng của Lộ Bắc Sầm, thuận thế nằm lên sô pha luôn, mí mắt của cô thật sự đã mỏi đến mức gục xuống, thật ra cô đã rất buồn ngủ rồi nhưng vấn đề là cơ thể không chịu khống chế.

“Tối nay cậu định ngủ ở đây à?” Lộ Bắc Sầm nói ra thắc mắc của bản thân.

Chúc Dịch chẳng sao cả mà gật đầu:”Ừ, mình ngủ ở sô pha còn cậu ngủ ở giường, tất nhiên là ngủ được hay không thì nói sau.”

Lộ Bắc Sầm nhìn cô, cũng đoán sơ qua được ý định trong lòng cô.

Cô chắc là không chỉ lạ giường rồi.

Lộ Bắc Sầm đột nhiên ngây người, anh nhớ lại lời của cô hôm ở trong phòng chứa đồ:”Mình sợ bóng tối.”

Nhóc con này chắc là sợ hãi rồi

Lộ Bắc Sầm gật đầu,thân sĩ nói:”Nếu không thì mình ngủ sô pha cậu ngủ ở giường đi?”

Chúc Dịch xua tay từ chối với anh:”Không được, không được đâu, mình bị lạ giường.”

Trong phòng có mở đèn, hai người từng người nằm trên giường và sô pha nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc, hoàn toàn không buồn ngủ tí nào.

Bây giờ Chúc Dịch không còn sợ hãi nữa, chỉ cần nghĩ đến việc Lộ Bắc Sầm đang nằm ở chỗ cách cô khoảng 1 mét thì trong đầu cô lại nảy ra mấy suy nghĩ cùng cảm xúc khác lạ.

Chúc Dịch trở người, quyết định quay lưng về phía anh. Nhưng vừa quay lưng đi cô lại cảm giác có một ánh nhìn nóng rực nhìn chằm chằm vào cô.

Có phải là do ánh đèn không? Cô nghĩ.

“Lộ Bắc Sầm à, cậu ngủ chưa?” Chúc Dịch hỏi.

“Chưa nữa.” Anh trả lời.

“Có phải tại đèn sáng quá không, nếu không thì tắt đèn đi nhá?” Chúc Dịch đưa ra một đề nghị nhỏ.

“Được.” Nói xong anh liền đứng dậy đi tắt đèn.

Sau khi tắt đèn đi, cuối cùng ghì Chúc Dịch cũng cảm thấy ổn hơn, cô ngây người với sô pha một lúc rồi chìm dần vào giấc ngủ.

Dáng ngủ của Chúc Dịch giống như một đưa trẻ vậy, hết quay bên này lại đến bên kia, chăn bông trên người chẳng mấy chốc mà tụt đến eo.

Lộ Bắc Sầm thấy cô cuối cùng cũng không vặn vẹo nữa mới rón rén đứng dậy đi đến bên sô pha, giúp cô kéo chăn lên đến vai.

Bức rèm không được kéo kín mít mà để lại một chút khoảng cách để biết khi nào là bình minh, đây cũng là thói quen của anh.

Ánh trăng ân trong đám mây đen, chỉ có ánh đèn đường màu vàng là xiên vào căn, vừa lúc chiếu lên trên mặt cô tạo nên một hình ảnh vô cùng xinh đẹp.

Sáng hôm sau Chúc Dịch bị ánh nắng buổi sớm chiếu vào đến mức tỉnh ngủ.

Do vừa mới tỉnh ngủ nên não bộ vẫn chưa kịp hoạt động, cả người cô trông vô cùng ngốc nghếch.

Chúc Dịch đi ra khỏi phòng, nhìn khung cảnh xa lạ đột nhiên có cảm giác như đang nằm mơ vậy.

Trên bàn có đồ dùng để tẩy rửa mà Lộ Bắc Sầm chuẩn bị cho cô, còn có một từ ghi chú, trên đấy viết:’Mình đi mua đồ ăn sáng.’

Ký tên:’Lộ"

Chúc Dịch vừa rửa mặt xong thì cũng vừa đúng lúc Lộ Bắc Sầm mua xong đồ quay về.

Lộ Bắc Sầm giơ bánh quẩy trên tay lên, cười dịu dàng, nói:”Dậy rồi à, mau đến ăn bữa sáng đi, mình có mua bánh quẩy mà cậu thích ăn nhất nè.”

Nhìn bộ dáng anh giờ bánh quẩy và sữa đậu nành lên khiến Chúc Dịch không nhịn được mà bật cười.

Hì, hình ảnh này cứ có cảm giác như đôi vợ chồng í.

Hai người ngồi đối mặt với nhau, bắt đầu ăn bánh quẩy và sữa đậu nành.

Chúc Dịch ăn bánh quẩy xốp giòn của cô, chủ đề trong miệng vẫn không rời khỏi vấn đề ăn uống:”Cậu có biết bên phố cũ này có một nhà bán tào phớ vô cùng ngon không, mềm mại thơm ngọt. Hồi học cấp 3 nếu mà mình dậy sớm thì nhất định sẽ vòng ra đấy mua tào phớ.”

Lộ Bắc Sầm lắc đầu nói:”Mình thật sự không biết mấy cái này.”

Từ nhỏ anh đã không quá thích ăn đồ ngọt, đối với loại ngọt gắt như tào phớ thì trước giờ anh vẫn giữ thái độ chỉ nhìn thôi chứ không dám lại gần.

Chúc Dịch cắn một miếng bánh quẩy, nuốt xuống, nở nụ cười với biểu cảm “Cậu không biết nhưng chị đây biết”, nói:”Lần sau sẽ dẫn cậu đi thử, thật sự rất ngon đấy, nếu có thời gian thì mình còn có thể làm ba bát lớn luôn.”

Lộ Bắc Sầm cong môi cười, nhóc con này còn rất tham ăn nha.

“Nếu ngon như vậy thì cậu nhất định phải dẫn mình đi đấy.”

“Tất nhiên rồi.” Chúc Dịch dùng giọng điệu của một tên đại ca nói.

Hai người vừa ăn sáng vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Bỗng nhiên cửa nhà cũ kêu “Kẽo kẹt” một tiếng, không biết đã bị ai đẩy ra nữa.

Chúc Dịch và Lộ Bắc Sầm không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa, Khương Thư Dao chất hiện trước tầm mắt của hai người.

Khương Thư Dao vừa nhìn thấy Lộ Bắc Sầm liền tươi cười hớn hở mà kêu “Anh” một tiếng.

Sau đấy tầm mắt cô bé lại dừng lên đồ ăn sáng trên bàn, cô bé chạy đến bên cạnh Lộ Bắc Sầm, kéo ghế xuống ngồi, cầm một cái bánh quẩy lên gặm, vừa ăn vừa nói:”Oa, là bánh quẩy nè, lâu lắm rồi em chưa ăn bánh quẩy nữa.”

Lộ Bắc Sầm không chút biểu cảm hỏi:”Sao em biết bọn anh ở đây?”

“Em không biết nha.” Khương Thư Dao nuốt bánh quẩy xuống nói:”Em chỉ chạy tới thử vận may thôi, không ngờ lại gặp được luôn.”

“Anh à, anh nói xem có phải vận may của em rất tốt không.” Khương Thư Dao nhìn Lộ Bắc Sầm rồi cười.

Chúc Dịch ngồi ở đối diện nhìn từng hành động của Khương Thư Dao, càng chắc chắn ý nghĩ trong đầu.

Ăn sáng xong, Khương Thư Dao cũng không có ý định rời đi, ngồi trong phòng khách lắc chân một lúc rồi lại đứng lên đi qua đi lại.

Lúc Khương Thư Dao đi lại lung tung liền không để ý mà làm túi của Chúc Dịch rơi xuống đất, túi không được khóa chặt nên đồ bên trong đều rơi hết ra đất.

Nào là son môi, phấn mắt,...... Toàn những đồ lung tung loạn xạ.

Khương Thư Dao thấy bản thân gây ra chuyện, nhanh chóng ngồi xuống nhặt đồ lên, cũng xin lỗi:”A, chị ơi, thật xin lỗi, em không có cố ý.”

Lúc đồ vật trong túi bị rơi ra, Chúc Dịch theo bản năng mà nhìn thoáng qua, sai đấy thấy được hộp Okamoto* mà Mẫn Di cho cô vào hôm qua.

*Okamoto là thương hiệu bαo ©αo sυ nổi tiếng Nhật Bản.

Chúc Dịch sợ đến mức hít sâu một hơi thật sâu, cô muốn nhanh chóng ngăn cản tình huống sinh tử này nhưng không còn kịp nữa rồi. Đúng lúc ấy Khương Thư Dao cầm lấy hộp Okamoto lên, vẻ mặt khờ dại hỏi:”Cái này là cái gì?”

Lộ Bắc Sầm vốn dĩ đang chăm chú dọn bàn cũng bị tiếng rơi của túi xách thu hút mà quay đầu lại nhìn, sau đấy anh liền nhìn thấy em mình cầm hộp Okamoto lên, vẻ mặt khờ hỏi đây là cái gì.

Lộ Bắc Sầm:”......”

Không khí nhanh chóng trở nên xấu hổ.

Chúc Dịch thầm mằn ở trong lòng: Mẹ nó mẹ nó con mẹ nó chứ!!!

Nhân lúc mọi thứ chưa đi đến bước đường không thể cứu vãn được nữa, Chúc Dịch nhanh chóng bước lên phía trước, lấy đi hộp Okamoto trên tay Khương Thư Dao, cố gượng cười giải thích:”Khăn ướt, khăn ướt.” Sau đấy thuận thế cất nó vào túi.

Khương Thư Dao cũng không ngốc, chưa ăn thử thịt heo nhưng cũng nhìn thấy heo chạy rồi, lúc xếp hàng thanh toán ở siêu thị có nhìn thấy không ít nên cô bé tất nhiên là biết nó là cái gì rồi.

Chỉ là thấy thứ này rơi ra khỏi túi của Chúc Dịch làm cô bé không vui, vậy nên mới cố ý hỏi ra trước mặt mọi người để Chúc Dịch bị xấu mặt.

Sau khi Chúc Dịch cất đồ vào trong túi rồi thì Khương Thư Dao cũng không tiếp tục giả vờ không biết mà hỏi thêm nữa, dù sao thì cái gì quá cũng không tốt.

Xảy ra chuyện như vậy thì ít nhiều gì trong lòng ba người cũng xuất hiện chút xấu hổ và mất tự nhiên.

Lộ Bắc Sầm dọn bàn xong liền quay ra nói với Khương Thư Dao:”Cũng đã ăn xong bữa sáng rồi, anh đưa em về nhà?”

“Anh à, em không muốn về nhà đâu, trong nhà có mỗi em với người giúp việc thôi, chán lắm.” Nghe thấy vậy Khương Thư Dao liền ôm lấy tay Lộ Bắc Sầm, cầu xin nói:”Anh dẫn em ra ngoài chơi cùng được không, em đảm bảo tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến hai người mà.”

Chúc Dịch đứng ở một bên không hé răng, không có biểu cảm gì.

Nhìn bộ dáng này của Khương Thư Dao thì chắc cũng hay làm nũng với Lộ Bắc Sầm rồi.

“Không được, tí nữa bọn anh liền quay lại trường , em còn muốn đi theo bọn anh đến trường luôn à?” Lộ Bắc Sầm thế mà lại từ chối một cách dứt khoát.

“Cũng được nha, đi theo hai người đến trường học cũng được.” Khương Thư Dao ngẩng đầu lên nhìn anh, chớp chớp mắt.

Biểu cảm trên mặt Lộ Bắc Sầm trở nên nghiêm túc:”Khương Thư Dao, bây giờ em cũng đã học đến kì sau lớp 11 rồi, việc học chắc chắn rất quan trọng, làm xong hết bài tập chưa?”

Lúc Lộ Bắc Sầm lạnh lùng như băng dạy dỗ người khác thật sự rất đáng sợ, Khương Thư Dao lập tức bị dạy bảo đến đỏ hết vành mắt, hàm răng dùng sức cắn vào môi, cúi đầu không nói gì cả.

Không khí lại lần nữa bị đông cứng.

Tuy rằng Chúc Dịch cũng thấy Khương Thư Dao là kẻ thích giả vờ, sắp lên 12 rồi mà không chịu ngồi nhà ôn đề đi mà cả đầu chỉ biết nghĩ đi chơi thôi. Bị ăn mắng là đúng rồi nhưng mà cô lại càng sợ cái kẻ giả vờ này sẽ diễn cảnh một khóc hai nháo ba thắt cổ ở đây luôn. Nếu thế thì chẳng phí mất ngày cuối tuần của cô luôn à, vậy nên cô duỗi tay kéo ống tay áo của Lộ Bắc Sầm, đứng ra làm người hòa giải giúp bọn họ có cái bậc thang đi xuống.

“Hung dữ như thế làm gì, trẻ con mà, ham chơi một chút cũng là bình thường.”

Chúc Dịch vừa nói xong Khương Thư Dao liền ngay lập tức ngẩng đầu nhìn hai người, trong mắt đầy nỗi chờ mong ”Mang em đi chơi với”.

“Đưa em gái về nhà là được rồi mà cần gì phải dạy bảo như thế.” Chúc Dịch chậm rãi bổ sung thêm một câu.

Khương Thư Dao căm giận mà trừng cô một cái, một lần nữa gục đầu xuống, rầu rĩ nói:”Em không muốn về nhà đâu.”

Chúc Dịch lười biếng mà liếc nhìn cô ta một cái, cong môi cười, thầm nói trong lòng:’Còn muốn tôi giúp cô nữa á?’

Lộ Bắc Sầm cũng lười nói nhiều với Khương Thư Dao, cứng rắn nói cho cô ta hai lựa chọn:”Tự em đi về hay là anh đưa em đi về đây.”

Khương Thư Dao lộ ra biểu cảm héo rũ xuống, cúi đầu nghịch ngón tay.

Cô ta im lặng một lúc rồi đưa ra lựa chọn:”Anh à, anh đưa em về nhà đi.”

“Anh ơi, em muốn một mình anh đưa em về cơ, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.” Khương Thư Dao sợ rằng Chúc Dịch sẽ đi theo nên nhanh chóng bổ sung.

Chúc Dịch nghe được câu này, hơi nhăn mày lại.

Cái con nhóc này còn định làm chút chuyện rồi!

Tên thẳng nam sắt thép Lộ Bắc Sầm còn thật sự cho rằng cô ta có chuyện muốn nói với anh, hoàn toàn không ý thức được vấn đề.

Anh quay đầu về phí Chúc Dịch, thương lượng với cô:”Nhóc con à, hay là cậu cứ đứng chờ ở đây một lúc đi, mình đưa con bé về rồi quay lại luôn.”

Chúc Dịch bày ra bộ dáng không sao cả:”OK nha, không thành vấn đề.”

Sau khi Lộ Bắc Sầm và Khương Thư Dao đi rồi, Chúc Dịch liền quay về nhà cũ.

Trên đường về nhà, Lộ Bắc Sầm nhét tay vào túi, lười biếng hỏi:”Khương Thư Dao, lúc nãy em có chuyện gì muốn nói với anh thì nói đi.”

Khương Thư Dao ngẩng đầu nhỏ lên, do dự một lúc, cuối cùng vẫn hỏi:”Anh à, em đối với anh có quan trọng không?”

Lộ Bắc Sầm không nghĩ nhiều, theo bản năng mà gật đầu trả lời:”Có.”

Trả lời xong anh mới cảm giác không ổn lắm, trong giọng nói lộ ra vẻ khó chịu:”Không phải chứ Khương Thư Dao, em đừng có mà nói chuyện mà em muốn nói với anh chính là cái này đấy nhá.”

Khương Thư Dao hoàn toàn xem nhẹ sự bất mãn của Lộ Bắc Sầm, tiếp tục hỏi thêm:”Có quan trọng như chị gái lúc nãy không?”

Vừa nghe thấy vậy Lộ Bắc Sầm liền cảm thấy khó chịu. nếu không phải người trước mặt là em gái của anh thì anh đã đấm cho một trận rồi.

“Khương Thư Dao à, có phải em rảnh quá không, em hỏi cái đấy xong có phải muốn hỏi em và cô ấy cùng rơi xuống nước thì anh cứu ai à?”

Lộ Bắc Sầm vừa nhắc nhở như vậy khiến Khương Thư Dao cảm thấy hỏi như vậy thì hay hơn hẳn:”Anh à, thế anh sẽ cứu ai trước?”

Lộ BẮc Sầm ôm tay trước ngực, suýt chút nữa thì bị cô ta chọc đến giận đến mức bật cười:”Hà, Khương Thư Dao à, có phải em ngứa da rồi nên muốn bị đánh không?”

Hai người làm loạn một lúc thì đã đi đến cổng rồi.

Sau khi Lộ Bắc Sầm đưa Khương Thư Dao về nhà xong liền vội vàng quay về nhà cũ. Anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân vội vàng như vậy, vội để làm gì, chỉ là muốn gặp Chúc Dịch để nói một chút về chuyện Okamoto.