Chương 4: Dây Dưa Không Rõ

Ngày đầu tiên khai giảng, cha Trương muốn đưa cô đi học. Ngày đó Kiều Mộ Bắc phải đi công tác ở thành phố A, mà trường đại học mà cô thi đậu cũng chính là trường đại học thành phố A. Cô cố gắng ra vẻ con gái hiền lành của ba, sau đó nói muốn theo xe của Kiều Mộ Bắc đi học.

Kiều Mộ Bắc cũng đồng ý.

Trương Nam Hâm lấy đồ ăn ngon mà mẹ Trương đã chuẩn bị cho cô ra, đặt ở trước mặt Kiều Mộ Bắc như hiến vật quý: "Anh có đói bụng không, tôi có đồ ăn này."

"Không đói bụng." Trên mặt anh vẫn là nụ cười nhạt như cũ.

Buổi sáng thức dậy hôm nay Trương Nam Hâm thay quần áo rất lâu, càng chọn quần áo càng bực bội, cuối cùng cô mặc một chiếc quần jean cùng áo sơ mi hồng, đơn giản tùy tiện chính là phong cách của cô. Trước đó cũng không biết được sở thích của Kiều Mộ Bắc, cho nên cũng mặc kệ.

Cô nhìn xem yết hầu rõ nét trên cổ của anh, làm một ký sự mỏng: "Anh thích kiểu con gái như thế nào? Anh thích đồ ăn gì? Anh có thích động vật không?..."

Cô muốn để anh thích cô, chứng minh rằng bản thân cũng có mị lực đó! Nghĩ lại phản ứng giống như nhìn cây gỗ của anh khi thấy hết cô, cô lại hừng hực ý chí!

Hàng loạt câu hỏi được đưa ra liên tiếp như pháo nổ, anh nghi ngờ nhìn cô: "Em hỏi những chuyện này làm gì vậy?"

"Tôi nghĩ rồi, chắc chắn là anh sẽ không hỏi tôi, cho nên để tôi hỏi anh là được. Trước khi kết hôn nhất định phải yêu đương." Mặt mày Trương Nam Hâm tràn ngập ý cười, lộ ra một chiếc răng khểnh nhỏ.

Kiều Mộ Bắc bật cười: "Tôi có bạn gái rồi, cũng đã dự định kết hôn trong vòng hai năm tới."

Nụ cười trên mặt Nam Hâm lập tức biến mất không thấy đâu nữa, đáy mắt lộ vẻ mất mát: "Anh rất yêu bạn gái của anh sao? Anh cùng cô ấy quen nhau bao lâu rồi? Cô ấy cũng yêu anh sao?"

Anh phát hiện cô có rất nhiều câu hỏi, mà còn luôn thích kiểu hỏi một lần cho xong đó.

"Cha của em bảo em gọi tôi là chú." Anh cười nhẹ, lảng tránh vấn đề.

Nam Hâm nhìn thẳng anh với vẻ lên án: "Nhìn dáng vẻ của anh thì nhiều nhất cũng không thể lớn hơn tôi mười tuổi được, tại sao tôi phải gọi anh là chú chứ?"

Rõ ràng chính là muốn lợi dụng vai vế mà!

"Không gọi thì lập tức xuống xe." Anh dùng giọng điệu hù dọa trẻ con nói.

"Muốn gọi chú thì gọi chú." Trương Nam Hâm đổi giọng cũng nhanh, cô gái tốt không chịu thiệt thòi trước mắt, sau một thời gian ngừng lại để nhìn ngắm xe cộ, cô lại bắt đầu nói không ngừng: "Chú, bạn gái của chú bao nhiêu tuổi vậy? Nhất định là lớn tuổi hơn tôi rồi, chú nên cân nhắc tới tôi đi."

Kiều Mộ Bắc cười: "Cô ấy và em học cùng trường với nhau đó. Hôm nay em mới nhập học, tôi đã gọi điện thoại để cô ấy tới đón em rồi cùng em nhập học vào trường đại học A, tránh cho em khỏi bị lạc đường."

Ưu điểm duy nhất khiến cho Trương Nam Hâm tự hào lập tức biến mất rồi, học cùng trường với cô, vậy thì không phải là cũng không lớn hơn cô bao nhiêu sao.

"Không cần đâu." Cô nhanh chóng ngậm miệng lại, gặm bánh quy mẹ Trương đã làm cho mình.

Lúc xuống xe, cô điều chỉnh lại cảm xúc thật tốt, chuyện mà cô đã chắc chắn tại sao có thể rút lui không chiến mà bại như vậy được chứ?

"Chú, chú xuống xe một chút đi, hành lý quá nặng, tôi không thể cầm được." Cô tỏ vẻ đáng thương mà nhìn anh.

Quả nhiên, anh đã tốt bụng đi xuống xe cầm hành lý giúp cô, đợi đến lúc anh xoay người, Nam Hâm lanh lẹ nhón chân kề lên môi của hắn một chút, rồi lập tức rút lui, cô nở nụ cười rạng rỡ: "Nụ hôn đầu tiên dành cho chú, còn chừa lại mối tình đầu cùng với..., những thứ này tôi cũng sẽ cho chú." Cô nhanh chóng xoay người kéo vali hành lý rời đi, rồi đứng từ xa vẫy tay với anh: "Buổi tối gặp."

Nụ cười của cô cực kỳ giống đứa trẻ con vừa giành được kẹo, vô cùng ngọt ngào.

Ánh mắt của anh có chút đờ đẫn trong chốc lát, trên môi vẫn còn dư vị cô để lại.

Chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, bộ dáng thất thần này của anh khó tránh khỏi có chút buồn cười rồi.