Chương 34: Hiến kế

Ngay buổi tối hôm đó, Lương Cảnh Nghi vừa từ binh bộ về đến phủ, Lương Tử Vân đã vội đi gặp ông.

Thư phòng của Lương Cảnh Nghi nằm ở tiền viện. Thường thì Lương Cảnh Nghi sẽ ở thư phòng xử lý công vụ, nếu không có sự cho phép của ông thì không ai được phép vào trong. Lương Tử Vân đứng trước cửa phòng đợi hộ vệ vào thông báo, đợi một lúc sau nàng được gọi vào.

Thư phòng của Lương Cảnh Nghi được bài trí rất trang nhã, trên tường được treo những bức họa quý hiếm. Nguyên một bên tường được đặt những kệ sách lớn. Bên tay trái là những khối ngọc mà ông yêu thích được bày rất cẩn thận. Tấm bình phong của nàng cũng được đặt ở đây.

Xem sét xong xung quanh Lương Tử Vân mới hướng Lương Cảnh Nghi thỉnh an: “Phụ thân, an!”

Lương Cảnh Nghi đang vùi đầu xử lý công văn, nghe thấy giọng của nàng thì ngẩng đầu lên, cười hiền từ nói: “Vân nhi, có chuyện gì sao?”

Bình thường nàng rất ít khi đến gặp ông, huống hồ là đến thư phòng chứ, chắc chắn là có chuyện muốn nói rồi.

Lương Tử Vân cũng không muốn vòng vo, trực tiếp nói với ông:

“Phụ thân, con có ý muốn an bài nạn dân!”

Nghe đến vấn đề bỏng tay này Lương Cảnh Nghi cũng hơi giật mình. Làm sao để xử lý nạn dân đang là vấn đề khiến Hoàng Thượng phải đau đầu. Mấy ngày nay trên triều văn võ bá quan đã phải chịu đựng cơn thịnh nộ của Hoàng Đế. Nghĩ con gái mình xưa nay luôn cơ chí nên ông cũng muốn biết suy nghĩ của nàng:

“Con có chủ ý ư? Nói ta nghe!”

“Con nghĩ cứ phát cháo như vậy cũng chỉ là kế trước mắt, nạn dân rất đông con lo sẽ không kéo dài được lâu. Chi bằng chúng ta tìm cho họ một công việc để làm. Nạn dân phần lớn là người Giang Nam, mà Giang Nam chính là nơi hàng năm tiến cống nhiều vải vóc thêu phẩm quý hiếm. Người dân ở đây thông thạo việc nuôi tằm lấy tơ cũng như am hiểu về vải vóc thêu thẩm. Nếu đưa họ đến các phường dệt, phường thêu thì các đông gia cũng sẽ rất hài lòng, nạn dân cũng có thể kiếm được thu nhập.”

Lương Cảnh Nghi không ngờ Lương Tử Vân lại có thể nghĩ được như vậy. Thấy kế hoạch khả thi nhưng ông vẫn lo:

“Con nói cũng có lý, nhưng nạn dân đông như vậy phường thêu dệt trong kinh thành e rằng sẽ không chứa nổi!”

Lương Tử Vân rất bình tĩnh nói với ông: “Nếu như không chỉ sắp xếp họ trong kinh thành thì sao?”

Mỉm cười tự tin nhìn Lương Cảnh Nghi, nàng biết kinh thành sẽ chỉ an bài được một số người. Chính vì vậy Lương Tử Vân mới đến tìm Lương Cảnh Nghi, nàng muốn ông dâng tấu nói với Hoàng Thượng để người phân phối những người có kinh nghiệm đến các quận huyện khác.

Lương Cảnh Nghi cũng đã hiểu ý nàng, thầm khen trưởng nữ cơ trí. Ông cười gật đầu với Lương Tử Vân: “Ta biết rồi, sáng mai ta sẽ dâng tấu!”

Nàng biết ông nhất định sẽ đồng ý, vì nếu kế hoạch khả thi thì Lương gia coi như lập đại công. Còn một việc nữa phải nói trước với ông, dù gì Lương Cảnh Nghi cũng là phụ thân nàng việc này nên cảnh báo ông trước:

“Phụ thân, con nghĩ người nên phái thêm hộ vệ tuần tra bên lều cháo. Con sợ sẽ có người gây chuyện.”

“Còn nữa, con muốn khám chữa bệnh miễn phí cho nạn dân. Nạn dân đông như vậy nếu bây giờ phát sinh thêm bệnh dịch em rằng kinh thành sẽ không chống đỡ nổi!”

Lương Tử Vân tuôn ra một tràng, rồi im lặng đứng đợi lệnh của Lương Cảnh Nghi

Lương Cảnh Nghi hiểu nàng lo lắng điều gì, một cơ hội tốt như vậy để Hoàng Thượng trách phạt Lương gia bên phía Thái Hậu nhất định sẽ không bỏ qua.

“Cứ làm theo ý con đi!”

Lương Tử Vân vốn tinh thông y thuật, hành y cứu người là chuyện đương nhiên nên ông rất yên tâm. Lương Tử Vân được Lương Cảnh Nghi cho phép nên cảm tạ rồi cáo lui.

Nàng mới đi đến cửa, Lương Cảnh Nghi lại nói với theo: “Vân nhi, nhớ cẩn thận sức khoẻ của con!”

Lương Tử Vân nghe vậy hơi sững người, quay người lại nhún mình thi lễ biểu hiện mình đã biết rồi tiếp tục quay lưng bước đi.

Lương Cảnh Nghi ngồi nhìn bóng dáng nàng đi khuất. Đứa con gái này của ông vẫn vậy, hiểu lễ độ, kính cẩn với ông như trước. Cứ như thể cái đêm hôm đó những lời ông nói, nàng không còn nhớ gì vậy. Gạt đi suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu Lương Cảnh Nghi nhanh chóng viết tấu chương. Việc cấp bách bây giờ là phải giải quyết được vấn đề nạn dân…