Chương 5

Từ đầu đến cuối, tôi không có chủ động tới gần bất luận kẻ nào, chỉ nghĩ an an tĩnh tĩnh học tập, thi được vào trường đại học mà mình yêu thích, sống một cuộc đời tốt hơn.

Tôi chỉ có một nguyện vọng đơn giản như vậy.

Là Quý Uyên tới trêu chọc tôi trước.

Hắn đánh giá biểu tình khó được lộ cảm xúc ra ngoài của tôi, thong thả ung dung nói: “Nếu vậy thì đâu có thú vị gì?”

“Nghiên Nghiên, phương thức tốt nhất để làm cho một người thống khổ, đương nhiên là nâng cô ta lên đám mây, sau đó lại làm cho cô ta ngã xuống.”

Đến trường học, Quý Uyên liền mặc bộ quần áo đã bị tôi ném sữa đậu tương vào.

Thực chật vật.

Kỳ thật, trước khi tôi tới, trong lớp đã có nữ sinh yêu thầm hắn.

Cho nên khi các cô nhìn thấy dáng vẻ này của Quý Uyên, lập tức liền hiểu là tôi làm.

Tôi cũng dám đánh trả.

Tôi ăn xong cơm trưa trở lại phòng học, phát hiện bàn ghế của chính mình đều bị tô lên màu đỏ tươi thô tục.

Đồ kỹ nữ, thậm chí là một từ ngữ trình độ nhẹ nhất.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ lọt vào, chiếu lên đầu tôi.

Tôi đi múc chậu nước lại đây, đang muốn lau bàn, Quý Uyên bỗng nhiên đi tới, tùy ý đá ngã lăn chậu nước.

“Sao không ngồi vậy, Nghiên Nghiên?”

Hắn nhìn chằm chằm hai chữ cực lớn giữa bàn học, cười cười, “Không phải là thực thích hợp với cô sao?”

Tôi không nói chuyện.

Trong góc phòng học còn có một cái bàn trống, tôi dứt khoát dọn xuống ngồi nơi đó.

Nhưng sau khi từ trong cặp sách lấy sổ ghi chú ra, tôi lại sửng sốt một chút.

Bút ký này là trước đó Quý Uyên dùng một kỳ nghỉ giúp tôi sửa sang ra tới.

Nó đích xác đã giúp tôi tăng lên một ít thành tích, nhưng giờ phút này tôi nhìn thấy nó, chỉ cảm thấy buồn nôn.

Vì thế tôi đứng lên, ném sổ ghi chú vào thùng rác.

Khi xoay người, vừa lúc đối thượng với ánh mắt của Quý Uyên.

Hắn khó được có chút trố mắt, gắt gao mà nhìn chằm chằm thùng rác, ánh mắt có một chút hoang mang, lại có một chút phẫn nộ cùng ảo não.

Tôi cụp mắt xuống, ngồi xuống ở chỗ ngồi, lấy ra một cuốn sổ mới, bắt đầu sửa sang lại đề tập.

oOo

Chiều hôm đó sau khi tan học, tôi đạp xe về nhà, lại ở ngã tư đường phụ cận bị ngăn lại.

Chờ thấy rõ mặt người cản tôi, cả người tôi đều cương tại chỗ.

“Tống Nghiên.”

Thấy tôi sải bước lên xe phải đi, Mạnh Thanh Hoa đột nhiên duỗi tay kéo cánh tay tôi lại, “Em đừng đi, chúng ta nói chuyện một chút, được không?”

“Không có gì để nói cả.”