Chương 8: Ăn như vậy no thật sao?

Lương thái y Lương Vạn biết được tầm quan trọng của Thư Duyệt đối với giang sơn xã tắc Bách Việt, cho nên câu trả lời ông đưa ra rất phù hợp với suy nghĩ của đại đa số quần thần.

Đó chính là: “Lúc trước bệ hạ cảm phong hàn, vẫn chưa điều dưỡng tốt. Mấy hôm nay lại lao lực quá độ, dẫn tới tình trạng mạch máu không lưu thông, cho nên nhất thời thổ huyết, chư vị đừng lo lắng.”

Lúc này đám đại thần mới vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Thấy chưa, đã bảo không phải lỗi là do chúng ta rồi mà!

Nhưng trong số đó có Nhϊếp chính vương Bạch Lăng Nhạn hình như không hài lòng với câu trả lời này cho lắm. Chàng ta đẩy Lương thái y qua một bên nói: “Thật sao? Bổn vương lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy!”

Lương thái y nghiêm mặt: “Nhϊếp chính vương, ngài nói như thế là có ý gì? Chẳng lẽ nghi ngờ y thuật của ta?”

“Một thân y thuật của Lương thái y đây danh chấn thiên hạ, bổn vương đương nhiên… Không chút nghi ngờ, chỉ là bổn vương cảm thấy chuyện Vương… Bệ hạ thổ huyết không thể xem nhẹ như vậy, vẫn phiền Lương thái y tránh ra.”

“Bệ hạ hiện vẫn chưa tỉnh, nếu như ngài muốn hỏi thăm, có thể đợi tới khi ngài ấy tỉnh lại.”

“…”

Đám cháy này hình như hơi lớn, đám đại thần không khỏi đứng xa một chút. Chuyện vui có thể nghe ngóng, nhưng mạng thì chỉ có một mà thôi. Chuyện này liên quan tới long thể bệ hạ, tốt nhất bọn họ nên đứng một bên nghe.

“Nếu như bổn vương nhất quyết muốn vào thì thế nào?”

Lương thái y càng ngăn cản, Bạch Lăng Nhạn lại càng cảm thấy chuyện này có điều mờ ám.

Từ trước tới nay chàng ta không động vào thái y viện cũng không phải vì sợ, mà là vì cảm thấy không đáng để xuống tay… Nhưng hình như gan của đám người ở thái y viện càng ngày càng lớn rồi.

Nét mặt Lương Vạn rất nghiêm túc, ông nâng ống tay áo lên, vừa định nói gì đó thì lúc này cửa tẩm cung lại được mở ra.

Đám người không khỏi đưa mắt dõi nhìn theo hướng đó, xuất hiện trong tầm mắt là một thiếu niên tuấn tú mặt mũi trắng bệch. Nhìn qua có vài phần thư sinh yếu đuối.

Cả thiên hạ đều biết Quân vương Vương Chiêu Quân của bọn họ rất đẹp, có thể sánh ngang với đệ nhất mỹ nam Nhϊếp chính vương Bạch Lăng Nhạn. Nhưng chưa ai có gan dám thưởng thức vẻ đẹp đó.

Một là vì Vương Chiêu Quân là Hoàng đế, đâu phải người thường muốn gặp là gặp. Thứ hai cũng là vì nguyên chủ là Hoàng đế, bình thường vẻ đẹp của nàng ấy thường toát ra vẻ anh khí, nghiêm nghị khiến người đối diện không dám nhìn thẳng. Hoặc có dám nhìn thẳng như Bạch Lăng Nhạn thì cũng sẽ vì tính cách của nguyên chủ mà bất giác bỏ qua vẻ đẹp bên ngoài.

Hiện Thư Duyệt vừa mới thổ huyết, gương mặt không chút huyết sắc mất hoàn toàn vẻ nghiêm nghị lạnh lùng ngày thường, nhìn qua thì vẻ đẹp yếu ớt lại đập thẳng vào mắt.

Bấy giờ, chúng quần thần mới nhận ra, hóa ra Đế Vương của bọn họ rất đẹp.

Thư Duyệt yếu ớt dựa đầu vào cửa tẩm cung, cười như không cười nhìn Bạch Lăng Nhạn: “Nghe nói Hoàng thúc lo lắng muốn vào thăm trẫm?”

Mặc dù ý của chàng ta không phải như thế, nhưng hiện đó cũng là cái cớ tốt nhất, Bạch Lăng Nhạn nghẹn lời hồi lâu mới nói: “Đúng thế.”

Ý cười nơi khóe môi Thư Duyệt lại càng sâu, nàng nói: “Hiện tại người cũng được nhìn thấy, như các khanh thấy, trẫm rất khỏe. Các khanh có thể yên tâm về được rồi.”

Đám quần thần vâng dạ khấu tạ long ân, sau đó lũ lượt kéo nhau ra về. Dù bọn họ có muốn cũng không dám ở lại!

Rất nhanh, giữa sân trước rộng lớn chỉ còn lại mình Bạch Lăng Nhạn. Thư Duyệt làm như ngạc nhiên nói: “Hoàng thúc, còn có chuyện gì ư?”

Bạch Lăng Nhạn híp mắt nhìn nàng: “Hoàng thúc đột nhiên cảm thấy Chiêu Quân đã lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi thì phải.”

Bỗng nhiên nam chính lại xưng một tiếng ‘Hoàng thúc’ khiến Thư Duyệt nổi hết cả da gà. Nàng gọi chàng ta một tiếng Hoàng thúc chỉ là vì muốn chọc tức chàng ta mà thôi, thật ra người ngoài đều biết bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng bây giờ chàng ta cũng xưng lại là ‘Hoàng thúc’ đột nhiên khiến nàng sợ hãi không thôi.

Nam chính đại nhân, ngài lại muốn làm gì nữa đây?

Tuy trong lòng Thư Duyệt dậy sóng, nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc mỉm cười đáp lại: “Hoàng thúc quá lời, trẫm cảm thấy mình còn nhỏ, vẫn phải nhờ Hoàng thúc dạy bảo nên người.”

“Hoàng thượng nghĩ như vậy thật sao?”

“Đương nhiên…” Là không phải.

Nhưng Thư Duyệt không có gan nói những lời phía sau, cho nên đành nói thầm trong lòng nốt câu kia.

Bạch Lăng Nhạn vừa muốn nói gì đó, thì lúc này bụng của Thư Duyệt lại không có tiền đồ réo lên.

Cả buổi sáng nàng chưa ăn gì, lại vừa mới thổ huyết, da bụng đã sớm dính vào da lưng.

Đứng trước tình cảnh xấu hổ như vậy, cuối cùng gương mặt được Thư Duyệt tự tin là dày hơn tường thành của mình cũng trở nên đỏ hồng.

Bạch Lăng Nhạn làm như không thấy vẻ xấu hổ của nàng, chàng ta cười nói: “Bệ hạ đói à? Thật trùng hợp, Hoàng thúc cũng cảm thấy đói, chi bằng chúng ta ăn chung một bữa, thế nào?”

Nụ cười Thư Duyệt cứng lại, nàng khó khăn lắm mới không nói ra lời từ chối chàng ta: “… Được thôi.”

Thư Duyệt thề với trời, đây là bữa ăn khó nuốt nhất kể từ khi nàng xuyên vào thân thể nguyên chủ!

Ngồi cùng bàn ăn cơm với kẻ có ý muốn gϊếŧ mình, chuyện này quá kí©h thí©ɧ, trái tim nhỏ bé của nàng không chịu nổi.

Nhìn thấy gương mặt cau có như ăn phải ruồi của nàng, Bạch Lăng Nhạn biết thừa lý do nhưng vẫn cố nói: “Chiêu Quân, làm sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị à?”

Là người không hợp khẩu vị.

“Bệ hạ thích ăn món gì, để Hoàng thúc phân phó ngự thiện phòng làm…”

Ngự thiện phòng là nhà trẫm mở, muốn ăn gì còn cần tới lượt ngươi phân phó sao?

“Người đâu, lôi đám người ở ngự thiện phòng ra chém cho bổn vương! Đám nô tài không biết cách hầu hạ chủ tử thì giữ lại làm gì.”

Người là trẫm bỏ tiền thuê về, muốn chém đầu cũng phải là do trẫm hạ lệnh, ngươi lấy tư cách gì?

Cuối cùng Thư Duyệt cũng không im lặng nữa, nàng gắp một đũa thức ăn cho vào miệng, lạnh nhạt nói: “Không cần, là tâm trạng trẫm không tốt nên mới không muốn ăn mà thôi.”

“… Vậy sao? Sao Hoàng thúc lại cảm thấy bởi vì có Hoàng thúc ngồi ở đây nên Hoàng thượng ăn mới không ngon miệng nhỉ?”

Nghe thấy câu này, Thư Duyệt chỉ hận không thể hét lên: Nam chính! Huynh đệ! Ngươi cảm giác đúng rồi đó! Vậy nên mau mau cút đi!

Tuy rằng trong lòng như có hàng trăm giọng nói chửi thề vang lên, nhưng ngoài mặt Thư Duyệt vẫn rất bình tĩnh, nàng cười trừ đáp: “Hoàng thúc nghĩ nhiều rồi, sao có thể chứ.”

Bạch Lăng Nhạn nhìn chằm chằm vào gương mặt Thư Duyệt mãi, sau đó mới im lặng gắp đồ ăn vào trong bát của nàng.

Thật sự lượng ăn của nguyên chủ rất ít, bởi vì phải giữ chế độ ăn uống để cơ ngực không thể phát triển, ngoại trừ bó ngực Vương Chiêu Quân còn phải nhịn ăn. Hai ngày Thư Duyệt tới đây, thích gì ăn đó, dạ dày đã quen với lượng thức ăn ít ỏi nhất thời tiêu hóa không hết. Gây nên cảm giác chướng bụng. Vì thế Thư Duyệt mới ăn được non nửa bát đã đặt đũa xuống.

Hình như Bạch Lăng Nhạn không hài lòng với thái độ này của nàng lắm, chàng ta cũng đặt đũa xuống trầm mặt hỏi: “Tại sao Chiêu Quân lại ăn ít như vậy, có phải khinh thường ngồi cùng bàn với Bổn vương hay không?”

Bạch Lăng Nhạn rất ít khi tự xưng bổn vương ở trước mặt nàng, hẳn là bây giờ chàng ta đang rất tức giận rồi.

Nhưng dạ dày của nguyên chủ thật sự không thể chứa thêm thức ăn được nữa: “Trẫm làm gì có ý đó, được ngồi cùng bàn ăn với Hoàng thúc là điều trẫm cầu còn không được. Là do trẫm thật sự no rồi, Hoàng thúc cứ tiếp tục, trẫm về trước…”

Vừa nói nàng vừa đứng dậy muốn đi, nhưng lại bị Bạch Lăng Nhạn kéo cổ tay ấn xuống ghế: “Hoàng thượng, người lừa hài tử sao? Ăn ít như vậy mà bảo no?”