Chương 27: Nếu Không Nghe Lời Tôi Sẽ Ăn Sạch Em!

Khi Băng Khả từ phòng tắm bước ra cùng lúc Lục Vu Quân trên tay đang cầm một tô cháo nóng hổi ngút khói đặt lên bàn rồi đi đến đỡ cô ngồi xuống giường, tận tình đút cháo cho Băng Khả.

Nhìn anh múc muỗng cháo thổi thổi rồi đưa đến miệng mình, cô ngại phiền đến anh nên lên tiếng ngăn cản.

“Tôi tự ăn được mà, chuyện hôm qua không phải lỗi của anh đâu, cũng xuất phát do tôi mà ra, anh đừng áy náy!”

Có trách thì phải trách rằng danh tiếng của cô bị vấy bẩn, ảnh hưởng đến Tiểu Hạo, không biết thằng bé có bị thương ở đâu không nữa. Lục Vu Quân không vui thốt ra hai chữ.

“Há miệng!”

Khuôn mặt anh lúc này không còn ấm áp như lúc nảy khiến Băng Khả hơi sợ, rất ngoan ngoãn mở miệng để anh đút.

"Vị cháo hòa quyện vào trong lưỡi vô cùng thơm ngon, Lục Vu Quân tiếp tục đút cháo cho Băng Khả đến khi cháo trong tô đã cạn sạch, lấp đầy cái bụng của cô mới hài lòng rút khăn giấy trên bàn, ân cần lau miệng cho Băng Khả rồi đem tô cháo xuống lầu.

Khi anh vừa đi mất, Băng Khả lúc này thở hắt ra một hơi, Lục Vu Quân ở đây khiến cô không thể nào thoải mái bởi phong thái áp bức của anh quá đỗi mãnh liệt. Nhớ lại từng cử chỉ ân cần lúc nãy khi đút cháo cho mình của Lục Vu Quân, trái tim bất giác đập loạn nhịp, cô đặt tay lên ngực mình cảm nhận nhịp tim bất thường này.

Lúc trước khi yêu Từ Lâm, cô cũng có cảm giác rung động này, chẳng lẽ cô đã thích Lục Vu Quân mất rồi?

Băng Khả lắc đầu từ phũ nhận ý nghĩ này của mình. Lục Vu Quân là ai chứ? Anh ấy gia thế giàu có, vẻ ngoài đẹp trai nhã nhặn, thật sự nhiều tiểu thư thanh cao gia thế hiển hách xếp hàng đầy ngoài kia anh còn chẳng để tâm, nói chi là một cô gái nghèo hèn như cô, lại đã từng chữa hoang. Cho nên cô đừng nuôi ý nghĩ này trong người, không chừng sẽ tự mình đa tình rồi làm khổ bản thân.

Băng Khả bắt đầu chợp mắt không muốn nghĩ ngợi gì thêm, cho đến khi Tiểu Hạo về liền chạy một mạch vào phòng đánh thức giấc ngủ của Băng Khả, cô mới mệt mỏi mơ màng tỉnh dậy.

Thấy Tiểu Hạo, Băng Khả vui vẻ thơm mấy cái lên mặt cậu bé hỏi cậu hôm nay học tập thế nào, Tiểu Hạo vẫn như ngày thường khoe mấy cây điểm cao với cô, gọi tiếng “mẹ” ngọt xớt làm Băng Khả càng thêm hài lòng.

Hai mẹ con quấn quýt suốt với nhau đến tối mới chịu tách ra, phòng ai nấy ngủ.

Băng Khả vừa mới tắm xong ê ẩm ra khỏi phòng tắm, giật mình khi thấy Lục Vu Quân ngồi trên giường cô từ bao giờ, cô hỏi.

“Anh đến đây làm gì?”

Đối với câu hỏi chất vấn của Băng Khả, Lục Vu Quân chỉ tay vào hộp cứu thương bên cạnh nói:

“Bôi thuốc cho em!”

Băng Khả mỉm cười, e ngại buông lời:

“Tôi tự làm được rồi, không cần phiền anh đâu!”

Nói rồi cô đi đến cầm hộp thuốc muốn vào nhà tắm soi gương để dễ dàng thấy những chỗ bị thương nằm khuất trên cơ thể, chưa kịp động vào đã bị anh đẩy ngã xuống giường dùng tay giữ chặt.

“Đừng lộn xộn, em nghĩ hai mắt em có thể nhìn thấy khắp cơ thể không?”

Băng Khả to mắt nhìn anh, hai tay bấu vào tấm ga giường không nói nên lời, tiếp theo liền bị Lục Vu Quân nhanh chóng tháo bỏ cái váy ngủ của mình.

“Đừng…”

Vốn dĩ Băng Khả chỉ mặt một cái áo ngủ mỏng manh để đi ngủ nên không mặc nội y bên trong, cảm giác này mát mẽ đến mức cô ngượng chín mặt kẹp chặt hai chân, hai tay bắt chéo che ngực cất giọng xấu hổ.

“Lục tiên sinh, anh mau ra ngoài cho tôi!”

Nhìn từng đường cong quyến rũ phô diễn trước mặt mình, vòng một căng đầy lấp ló sau vòng tay cô cùng làn da mịn màng trắng nõn nà, trong người anh bắt đầu có sự khác lạ, nóng bức khó chịu đến máu chảy rần rần, đôi mắt đã nhiễm đầy tia du͙© vọиɠ, bên dưới cũng có chuyển biến, thật chỉ muốn bôi thuốc cho cô mà tình trạng gì thế này?

Lục Vu Quân dùng vài giây để trấn tĩnh bản thân, sau đó đưa tay sờ lên tóc của cô, môi đặt ở mang tai đỏ hỏn cất giọng tà mị.

“Sau này hãy gọi tên tôi, nếu không nghe lời tôi sẽ… ăn sạch em!”

Băng Khả bất giác rùng mình một cái, sợ hãi đẩy anh ra hét lên.

“Anh là đồ vô sỉ!”

Lục Vu Quân chẳng một chút gì gọi là tức giận, lại còn thích thú với hành động này của cô, trêu chọc.

“Em hét lớn lên, Tiểu Hạo nghe được, lúc đó nó sẽ chạy vào phòng!”

Sắc mặt của Băng Khả ngày càng khó coi khóc không thành tiếng, khốn nạn thật, cô chưa bao giờ nghĩ đến Lục Vu Quân lại biếи ŧɦái thế này. Nhìn biểu cảm giận dỗi pha lẫn lo sợ trên mặt cô, anh phì cười, thật ra lúc nãy bản thân đã khóa trái cửa rồi với lại phòng này cách âm rất tốt, không có chuyện Tiểu Hạo chạy đến như anh nói, chỉ vì muốn trêu chọc cô gái nhỏ này một chút, đúng như suy nghĩ, anh đã thành công khiến cô gái này xù lông.