Chương 3: Sinh nhật thứ mười sáu

Nơi nàng ở hôm nay có nhiều thị nữ tới hầu hạ hơn. Tất cả đều tất bật. Iris cũng vui vẻ ngắm nhìn bản thân trong gương. Dù sao không phải lúc nào cũng được trang điểm đặc biệt lộng lẫy như thế này. Sao lại không tận hưởng cơ chứ.

Iris rất xinh đẹp. Nói không ngoa, nàng là người đẹp nhất trong bốn vị công chúa.

Mila thường hay nói thế với nàng.

Bước vào trong đại sảnh, khi thấy phản ứng của mọi người. Iris biết Mila không nói dối nàng. Iris không nhớ lần cuối cùng nàng dự tiệc trong hoàng cung là khi nào nữa, khoảng ba bốn năm về trước chăng. Iris không thích tiệc tùng, vì chỉ toàn khuôn mặt giả tạo, trước cười với nàng, sau lưng thì sẵn sàng kết bè phái mà nói xấu nàng. Nên sau này, nếu không phải dịp trọng đại, nàng cũng không cưỡng ép bản thân làm gì.

Đương nhiên, sau nhiều năm, nàng đã trổ mã, hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của nàng. Tất cả mọi người đều đổ dồn chú ý vào nàng, không phải chỉ vì nàng là công chúa, mà vì sắc đẹp của nàng.

Iris sở hữu mái tóc vàng ươm, mũi cao thanh mảnh, đôi mắt xanh như ngọc bích. Nước da nàng trắng tựa như tuyết đầu mùa. Có vài vị thân vương quý tộc nhìn đến nỗi ngây ra, không thốt được lời nào, không khác gì tên ngốc.

Iris hơi mất tự nhiên, không ngừng động viên bản thân giữ bình tĩnh đến chỗ vua cha hoàn thành nghi lễ và nhận lời chúc phúc.

Sau đó bữa tiệc bắt đầu, nàng chọn bạn nhảy. Khi đang nhảy với một vị hầu tước, ánh mắt nàng va vào một người đứng trong góc.

Anh ta cả người đen từ đầu tới chân, có mái tóc đen, đôi mắt đen, quần áo đen, giày đen. Thứ nổi lên là làn da trắng nhợt nhạt, cùng mấy đường viền hoa văn màu bạc trên áo. Cả người toát lên khí lạnh, tựa bóng tối trong màn đêm, nhưng lại đẹp đẽ vô cùng.

Vị quý tộc này thấy nàng nhìn mình cũng đáp lại bằng một nụ cười.

Iris đang nhìn đăm đăm, chợt tự giật mình quay đi chỗ khác, lần đầu tiên nàng quan sát một người đàn ông lạ mặt kĩ đến vậy.

Nhưng rất nhanh, khi nàng vừa nhảy xong với hầu tước. Thì người đó cũng đến chỗ nàng, tự giới thiệu tên là Derek, một vị bá tước, muốn mời nàng nhảy. Trong lúc di chuyển vòng quanh theo bài nhạc, thì Iris cũng không dám nhìn lên, bởi vì nàng cảm thấy khi nhìn anh ta, nàng như bị hút vào một cái hố sâu không đáy vậy.

- Người không tập trung gì cả! Thưa công chúa!

Iris lúc này mới hơi ngước lên nhìn người kia, thất thố nói:

- Xin lỗi!

- Nếu công chúa không thích nhảy vậy ta đưa nàng đi dạo một lúc nhé!

- Được!

Iris nói lời thật lòng, việc ở lâu trong tòa tháp phía tây, không tiếp xúc đông người lâu ngày. Hôm nay lại được nhiều người chú ý, tất cả đều làm nàng bức bối. Không ngờ vị bá tước này có thể nhìn ra được nàng không thoải mái.

Derek dẫn nàng đi dạo trong khuôn viên, gió mát và ánh trăng dìu dịu khiến nàng bình tĩnh lại.

- Cảm ơn bá tước!

Iris ngỏ lời trước.

- Không có gì, công chúa vui là thần hạnh phúc rồi!

- Ta thật không giống một công chúa hoàng gia gì cả!

Iris hơi ngượng ngùng về việc phải dựa vào hắn để trốn bữa tiệc.

- Công chúa nói gì vậy, người sinh ra đã cao quý muôn phần, cho dù công chúa có làm gì, cũng không ai có thể đánh giá công chúa được!

Giọng Derek không hề có chút nịnh bợ, Iris nghe thấy hắn nói với vẻ vô cùng tự nhiên.

- Sau hôm nay, sẽ có rất nhiều lời cầu hôn sẽ được gửi đến đức vua lắm!

Derek giọng đều đều nói tiếp.

- Chuyện đó do cha ta quyết định, nhiều hay một thì cũng đâu khác gì nhau!

Iris mặt hơi ửng đỏ khi hắn cứ dùng thứ giọng đó khen nàng.

- Công chúa không vui khi có nhiều người theo đuổi sao?

Derek đang đi song song bỗng dừng lại, cúi đầu nhìn nàng. Lúc này Iris vô tình nhìn thẳng vào đôi mắt đen thăm thẳm, dưới ánh trăng chúng càng sâu hun hút. Iris đột nhiên nổi da gà, nàng hơi giật mình lùi lại.

- Đúng là ta không vui vì việc đó, cảm thấy nó không có ý nghĩa gì cả. Suy cho cùng, ta vẫn phải kết hôn với người mà phụ hoàng và mẫu hậu chỉ định!

- Dù không yêu nhưng ngài vẫn sẽ kết hôn với người đó?

- Tất nhiên!

- Tại sao?

- Đó là trách nhiệm của một công chúa!

Iris khẽ cắn nhẹ môi dưới sau khi trả lời, che giấu vẻ buồn lòng của mình. Nàng thấy Derek đối diện lại đang ngây ra, nhưng vài giây sau, dáng vẻ bất tự nhiên đó biến mất. Đôi mắt hắn cong cong, cười mà như không cười.

- Ngài thật khác với công chúa Rosa! Cho dù cả hai đều là công chúa cả! Công chúa Rosa tiêu xài hoang phí, sống trong xa xỉ trên đồng thuế của nhân dân mới là người nên có ý thức trách nhiệm hơn chứ nhỉ, vậy mà thần nghe nói công chúa Rosa bỏ trốn không chút do dự!

Iris mặt hơi tái nhợt khi nghe xong. Nhưng Derek vẫn nói tiếp:

- Ngài có hối hận vì phá hỏng chuyện tình yêu tốt đẹp của chị gái mình không?

- Ngươi không có quyền chất vấn ta chuyện này!

Cảm thấy giọng điệu có chút ác ý đến từ Derek, nàng không vui vẻ, lập tức quay người đi.

Derek hốt hoảng đuổi theo.

- Thần không có ý làm công chúa tức giận!

Iris nhìn hắn, vẻ ác ý vừa nãy biến mất. Derek trở lại dáng vẻ thật thà bối rối bình thường.

- Hay là thế này nhé, ngày mai thần sẽ dẫn công chúa ra ngoại ô, ngắm một nơi vô cùng đẹp, để đền bù cho câu hỏi vô duyên vừa nãy, có được không?

- Chỉ đi với ngươi, ta sợ người khác dị nghị!

- Công chúa đừng lo, thần sẽ rủ thêm người! Công chúa không nên ở suốt trong phòng như thế, việc người giao lưu thêm với vài quý tộc là chuyện bình thường!

- Được! Tùy ngươi!

Iris nhận ra hóa ra trong mắt mọi người, nàng là một công chúa quá khép kín như thế. Vậy thì không tốt cho việc ngoại giao sau này lắm. Có thể thử gặp gỡ, kết bạn thêm xem sao. Hơn nữa nhìn Derek khá thành khẩn, nàng có chút mềm lòng.