Chương 3.1: Gặp nhau (hơi H)

Ngồi được chốc lát, Diệu Tín phát hiện pháp hội này vẫn giống như trong quá khứ đều nhàm chán buồn tẻ, liếc mắt một cái nhìn lại nếu không phải ni sư mang mũ thì cũng là nam tăng quang đầu, tự do thảo luận càng ồn ào giống như phố xá sầm uất.

Nơi nơi đều là tăng nhân cùng nhau thảo luận kinh văn, hơn nữa tháng sáu có khí hậu khá oi bức, càng khó có thể ở hội đường tĩnh hạ tâm.

Vừa lúc nàng cũng muốn đi nhà xí một chút, thuận tiện đi ra ngoài hít thở không khí, vì thế liền hỏi Diệu Lễ vị trí nhà xí.

Nhưng đây là chùa hoà thượng, nhà xí nữ duy nhất lại ở sơn môn bên kia hẻo lánh. Đừng nói là Diệu Tín lần đầu đi tới, không tìm thấy được, chính là Diệu Lễ đã tới vài lần cũng chỉ quen thuộc mỗi đường đến sơn môn, rốt cuộc Khải Linh Tự không thể so Liên Hoa Tĩnh Tự, nó đã có nhiều hơn 600 năm lịch sử, vốn dĩ chính là một ngôi chùa rất lớn, hơn nữa năm nay tới còn xây dựng thêm, nếu không phải tăng nhân từ nhỏ trưởng thành trong chùa, sợ là thật sự sẽ dễ bị lạc đường.

Diệu Lễ đã tới vài lần nên tự nhiên biết đường ở Khải Linh Tự phức tạp, sợ một mình Diệu Tín không tìm thấy nên mang nàng đi tìm nhà xí nữ. Nàng mang theo Diệu Tín xuyên xuyên vòng vòng tới nhà xí nữ, rồi vội vã trở về tiếp tục nghe biện kinh, Diệu Tín xong lại dựa theo đường cũ trở về, chính mình liền rời đi trước.

Diệu Tín cũng nghĩ là đi đến phụ cận để dạo hít thở không khí, sẽ không có trở ngại liền để Diệu Lễ tự mình đi về trước, bất quá nàng ít nhiều cũng đoán được, Diệu Lễ có thể là sợ ra đây một lát liền bỏ lỡ Pháp Vô sư huynh mà nàng tâm tâm niệm niệm. Tuy rằng nàng nghe nói sư huynh kia chưa bao giờ tham gia thảo luận pháp hội.

Nói đến vẫn là Diệu Lễ xem nhẹ mức độ phức tạp cùng sự rộng lớn của Khải Linh Tự, cũng như đánh giá cao năng lực nhớ đường của Diệu Tín. Nàng nguyên bản đang định theo đường cũ trở về, chính là lúc sau lại đi nhầm đường, chờ đến khi nàng phản ứng lại, liền không thể tìm thấy đường trở về.

Rơi vào đường cùng chỉ có thể đi một bước tính một bước, hôm nay bởi vì muốn mở pháp hội nên đã sớm thông báo đóng cửa chùa, sẽ không có du khách bên ngoài đến viếng chùa. Mà vì pháp hội nửa năm mới tổ chức một lần nên các sư phụ cùng sư huỵnh trong chùa tất cả đều đi hội đường, cho dù có lười biếng không đi cũng khẳng định sẽ trốn ở trong phòng tận lực không phát ra âm thanh làm người khác phát hiện.

Cho nên Diệu Tín đi một vòng rồi cũng không phát hiện người nào có thể chỉ đường giúp nàng, phía trước phát hiện một mặt tường ngăn chặn đường đi, xem ra gần tới đường cùng.

Đang định quay đầu trở về, thì đột nhiên nghe được một tiếng kêu rên, nàng nghỉ chân nghe xong trong chốc lát, quả nhiên lại nghe được một tiếng. Trong lòng mừng thầm, rốt cuộc cũng gặp được người. Bởi vì nàng đã ở trong chùa vòng tới vòng lui non nửa một canh giờ!

Dựa theo thanh âm phát ra, nàng tìm được một ngõ nhỏ tận cùng bên trong có một gian viên môn phòng ở mở rộng, vượt qua môn khảm đi tới giữa sân, đang định kêu một chút hỏi có người ở đây không, quay đầu lại liền thấy một phòng ở có cửa sổ mở rộng, một khuôn mặt tuấn lãng, vị sư huynh đối mặt, mắt nửa híp lại nằm trên ghế đỡ, tăng bào mở rộng, một bàn tay che dấu dưới áo choàng luận động, không biết là động cái gì..

Diệu Tín nhìn đến bộ dáng chuyên chú tập trung của vị sư huynh này, cũng không đành lòng đánh gãy hắn, bởi vì biểu tình hắn phảng phất như đang làm sự tình gì phi thường thích thú, bộ dáng say mê này càng làm cho Diệu Tín không thể dời đi, ánh mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn.

Cứ như vậy, một người đứng ở giữa sân nhìn một người ở trong phòng, một người nằm trong phòng lo làm chính sự của mình, cũng không để bụng xem có người thấy được hắn hay không.

Một lát sau, người trong phòng rốt cuộc cũng dừng động tác tay lại, lấy khăn tay bên cạnh bỏ vào áo choàng, tựa hồ như đang chà lau cái gì.

Rốt cuộc Diệu Tín là lần đầu tiên tiếp xúc với chuyện như vậy, nàng căn bản không biết trong phòng vị sư huynh ấy đang làm cái gì, chỉ có thể dựa vào lý giải của chính mình suy đoán.

Nàng từ nhỏ lớn lên ở chùa, 10 năm qua liền ở Thái Hành Sơn cũng chưa từng ra ngoài, lại là người không am hiểu cùng người khác thân thiết, bởi vậy sư phụ quản sự trong chùa cũng không phái nàng đi phụ trách sự vụ điện nước, chỉ cho nàng ở trong viện phụ trách quản lý một chút sư muội mới nhập môn.

Bởi vậy, Diệu Tín có thể nói là đối với những chuyện nam nữ hoàn toàn không biết gì cả, sư phụ dạy học trong chùa đương nhiên không có khả năng giảng giải những chuyện như vậy, mà nhóm bạn tốt của nàng cũng giống nàng, ở chùa cùng sinh hoạt lớn lên, duy nhất biết được một chút ái mộ, đại khái chính là đối với người khác phái thì tò mò cùng yêu thích, cũng là vô cùng thường tình.

Bên này sư huynh trong phòng hảo hảo sửa sang lại tăng bào, đi tới trước mặt Diệu Tín. Kỳ thật một khắc Diệu Tín bước vào cửa kia, hắn đã phát hiện ra nàng, chỉ là nhìn nàng tiểu ni sư ánh mắt ngây thơ, phảng phất cảm gíac dưới than càng tăng thêm.

Hắn cũng tò mò tiểu ni sư này nhìn đến hắn sẽ phản ứng như thế nào, cho rằng nàng sẽ la lên một tiếng rồi bỏ chạy, hoặc là không biết cho nên đánh gãy hắn, lại không nghĩ đến nàng chỉ đứng ngốc tại chỗ nhìn chính mình làm xong cho đến y phục chỉnh trang, như thế càng làm hắn không biết xử lý tiểu ni sư này như thế nào.

Bất quá hắn cũng sẽ không sợ tiểu ni sư cáo trạng, rốt cuộc hắn căn bản không để bụng quy củ trong chùa, Pháp Vô hắn đã sớm mặc kệ danh dự bản than mình.

"Đẹp sao?" Sư huynh trước mặt hạ thấp lưng xuống hỏi nàng, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm chính mình, trong ánh mắt sớm đã không có động tác khi thích ý như vừa rồi ở trong phòng.