Chương 21.3: Chọn lúc thích hợp tính sổ

Ôn Hạ đột nhiên nhận ra một vấn đề, hình như lúc cô ở nhà, Ôn Đức cũng sẽ ở nhà.

Công xưởng của nhà đang trong thời kỳ phát triển, có rất nhiều chuyện bận bịu, Ôn Đức không có thời gian rảnh.

Bây giờ nghĩ lại có lẽ là ông cố ý dành thời gian rảnh để chăm sóc cô.

Cô đi tới bên cạnh Ôn Đức ngồi xuống, hai tay ôm lấy ông, cười hi hi nói: “Cảm ơn ba, con nhất định sẽ cố gắng học tập, cho ba dưỡng già.”

“Mau đi ăn cơm đi.” Ôn Đức có chút bất lực với hành động như đứa trẻ của cô, nhưng trong lòng lại có mấy phần tham lam.

“Vâng, ba.”

Ôn Hạ nghịch ngợm hành lễ với ông, sau đó bước nhanh vào trong phòng bếp ăn cơm.

Lúc ăn cơm, điện thoại của cô vang lên, là một số lạ, theo thói quen cô liền cúp điện thoại, nhưng cuộc điện thoại này lặp lại ba lần rồi.

Cô nghe máy: “Alo?”

“Ôn Hạ, là mình, Tưởng… Tưởng Húc.” Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của thiếu niên.

Không cần nghĩ cũng biết là Khương Nhan đưa số điện thoại cho Tưởng Húc.

Khương Nhan cậu đợi đấy cho mình, tới trường cho cậu “đẹp mặt”.

Ôn Hạ cắn một miếng bánh bao lớn, “Có chuyện gì không?”

“Có người tặng… tặng mình hai tấm vé xem phim, muốn hỏi cậu có… có muốn đi xem cùng không?” Tưởng Húc lắp bắp, hoàn toàn bại lộ sự căng thẳng của cậu ta lúc này.

Cậu ta không nói rõ là thích cô, Ôn Hạ cũng không thể trực tiếp nói tôi không thích cậu được, nên từ chối khá uyển chuyển: “Không được, lát nữa ba tôi sẽ chở tôi đi mua đồ, cậu tìm người khác đi xem cùng đi, xin lỗi nha.”

Ôn Đức nâng mắt lên nhìn cô.

Tưởng Húc ở đầu bên kia điện thoại thất vọng: “Không sao.”

Rất nhanh Ôn Hạ đã cúp điện thoại, vừa uống cháo vừa gửi cho Khương Nhan một tin nhắn.

Khương Nhan, về trường chịu “chết” đi!

Ps: Buổi chiều ngồi xe của chú Ôn của cậu tới trường.

Một lúc lâu sau đối phương mới trả lời tin nhắn của cô, trên mặt chữ lỗ rõ vẻ nịnh nọt.

Hạ Hạ, mẹ mình gói cho mình một bình sữa đậu nành, mình chia cho cậu một nửa.

Ôn Hạ cười một tiếng, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím.

Muộn rồi, ngoan ngoãn tắm sạch sẽ, chịu “chết” đi!

Sau đó thì không xem điện thoại nữa.

Sau khi ăn xong, Ôn Hạ đi cùng Ôn Đức làm ổ trên ghế sô pha, cô lấy một quyển sách Hán cổ điển ra đọc thuộc, nhỏ giọng đọc.

Đột nhiên Ôn Đức bỏ tờ báo xuống mở miệng nói: “Đi mua mấy bộ quần áo với ba.”

Ôn Hạ còn đang lẩm bẩm trong miệng: “Y hu hi, nguy hô cao tai! Đường vào Thục khó hơn lên trời xanh…”

Nghe thấy câu này nhất thời không phản ứng lại, có chút sững sờ.