Chương 15: Tiếng Dương Cầm Trong Đêm Mưa

Bắc Huy Thành xoa đầu Bắc Huân Phong: "Con đừng nghĩ ngợi quá nhiều."

Hắn ngẩng đầu nhìn quản gia Giang Xuân Lan: "Cô Lan giúp con chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho Huân Phong."

Quản gia Giang Xuân Lan, bảy mươi tuổi. Ba chị em nhà Bắc Huy Thành, không một ai là chưa từng được bà chăm sóc qua mà cứ thế lớn lên. Lúc trước chăm đời bố, hiện tại chăm tiếp đời con, bà không những không cảm thấy khó chịu, trái lại còn thấy rất vui về điều đó. Bắc Huy Thành đã nhận thằng bé này là con nuôi, bà cũng sẽ xem nó như cháu nội của mình, yêu thương chăm sóc nó hết lòng.

Giang Xuân Lan mỉm cười đôn hậu, nhẹ nhàng nói với Bắc Huân Phong: "Cũng không còn sớm nữa, để bà đưa cậu Phong về phòng ngủ nhé?"

Bắc Huân Phong quay sang Bắc Huy Thành, kính cẩn khom lưng cúi đầu: "Con lên phòng đây ạ!"

Một đứa bé chỉ mấy tuổi đầu, nhưng hành xử rất khôn khéo, so với mấy đứa cùng tuổi, thậm chí là so cả với mấy đứa lớn hơn vài tuổi cũng vượt hơn vài bậc. Cho thấy, khi bố mẹ đẻ còn sống đã giáo dục nó tốt như thế nào. Nếu bố mẹ nó vẫn còn, chắc chắn tương lai nó sẽ trở thành người tài. Đáng tiếc là đời thường không như mơ...

Nhưng không sao cả. Hắn sẽ thay bố mẹ nó hoàn thành tâm nguyện. Nuôi dạy nó lớn khôn, trở thành một người có ích cho xã hội!

Lý Ngân Trúc đứng dậy: "Em cũng về phòng đây ạ!"

Bắc Huy Thành không để tâm cũng chẳng đáp lời. Lý Ngân Trúc giấu đi sự bực bội trong ánh mắt, đưa tay cho Kim Tiên dìu dắt rời đi.

Kể từ ngày hôm đó, Bắc Huy Thành luôn tìm cách tránh né cô, làm cô không có cách nào tiếp cận được. Cô cần phải mau chóng đạt được mục đích, trước khi mất hết tất cả.

Mọi người tại phòng khách mau chóng tản đi hết, hiện tại chỉ còn lại Bắc Huy Thành và Trần Tú Chương.

Bắc Huy Thành đưa mắt nhìn sang trợ lý thân cận của mình dò xét: "Đứa bé kia đâu?"

Trần Tú Chương thật thà đáp: "Chiều nay, có một chú một bác của con bé đến đón rồi ạ!"

"Em có gọi cho anh mấy lần để hỏi ý kiến nhưng anh không nghe máy..."

Lúc đó, Bắc Huy Thành đã để điện thoại trong xe rồi mới đi tản bộ. Với lại, người nhà đứa bé tìm đến tận đây để đón nó đi, hắn căn bản không có bất cứ lý do gì để giữ lại nó cả.

Hắn thôi không nói gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài, bỏ lại Trần Tú Chương dõi mắt nhìn theo sau.

•••

Bởi vì sự xuất hiện của Bắc Huân Phong quá đột ngột, cho nên căn phòng của nó lúc này cũng chỉ có mỗi giường ngủ, chăn gối, quạt điều hòa sơ sài. Bắc Huy Thành đã từng nói, trong vòng ngày mai nhất định sẽ cho nó một cái phòng hoàn chỉnh theo ý thích của nó.

Bắc Huân Phong ngoan ngoãn nằm im trên giường. Nó ngước mắt nhìn quản gia Giang Xuân Lan đang giúp nó đắp chăn, lưỡng lự một hồi nhưng vẫn không dám mở lời.

Nhìn ra sự khác biệt của cậu chủ nhỏ, Giang Xuân Lan ngồi cạnh giường, dịu dàng vuốt ve mái đầu nó: "Cậu Phong có gì muốn nói với bà à?"

Bắc Huân Phong bẽn lẽn gật đầu, nó ngại ngùng nói nhỏ: "Bà ơi. Con không dám ngủ đâu!"

"Sao thế? Cậu Phong thấy lạ giường à?"

Bắc Huân Phong lắc lắc đầu, buồn rầu nói: "Liệu bố Thành có mang con đi bỏ trong đêm không?"

"Giống như chú thím của con vậy?"

Giang Xuân Lan đau lòng vuốt ve mái đầu Bắc Huân Phong, kiên định mà ấm áp trả lời: "Sao có thể chứ?"

"Bố Thành con đã nhận con làm con, con bây giờ là con của bố Thành. Sao bố Thành con có thể đem con đi bỏ được?"

"..."

"Vậy, bố đẻ con có khi nào bỏ rơi con không?"

Bắc Huân Phong lắc đầu thay lời đáp.

Giang Xuân Lan mỉm cười hiền từ: "Bố Thành con cũng như bố đẻ con vậy. Bố Thành sẽ yêu thương con, bao bọc con, giáo dưỡng con cả đời này."

Bắc Huân Phong nhích người nằm dịch vào trong, nó vỗ vỗ tay xuống chỗ bên cạnh: "Bà Lan đợi con ngủ rồi mới đi được không?"

Giang Xuân Lan nằm xuống bên cạnh Bắc Huân Phong, duỗi tay để cho nó gối đầu, ôm ấp bảo bọc nó vào trong lòng: "Cậu Phong cứ yên tâm ngủ đi. Khi nào con ngủ say rồi bà mới đi."

Bắc Huân Phong gục mặt vào giữa l*иg ngực quản gia Giang Xuân Lan, hơi ấm của bà khiến nó nhớ đến mẹ đẻ của mình. Nó chợt hỏi: "Bà ơi!"

"Hửm?"

"Mẹ con đâu rồi ạ?"

"Sao từ lúc bố Thành đưa con về đây, con không thấy mẹ đâu ạ?"

"Mẹ của con mấy năm trước bị người ta gây tai nạn giao thông nên mất rồi!"

Bắc Huân Phong căm ghét nói: "Con ghét những người gây tai nạn giao thông!"

Bởi, bố mẹ nó cũng vì đám người vô trách nhiệm, vô kỷ cương đó hại chết! Biến nó từ một đứa trẻ đầy đủ gia đình trở thành mồ côi!

"Sau này con lớn lên con sẽ làm cảnh sát giao thông."

"Bắt hết những người chạy xe gây tai nạn giao thông!"

Giang Xuân Lan vỗ vỗ lưng đứa nhỏ trong lòng: "Được rồi, đồng chí cảnh sát giao thông, bây giờ ngủ đi nhé."

"Con phải ăn ngon, ngủ khỏe, học tập tốt mới đủ tiêu chuẩn làm cảnh sát giao thông."

"Vâng ạ!"

Chưa đầy hai phút, Bắc Huân Phong đã nhắm nghiền mắt ngủ ngon lành. Quản gia Giang Xuân Lan ban đầu định chờ nó ngủ say rồi rời đi, nhưng bà không lỡ để đứa trẻ này một mình, nên đã ở lại cùng nó ngủ một mạch đến sáng.

•••

Lý Ngân Trúc được Kim Tiên dìu đến bên giường ngủ ngồi xuống, cô nói: "Em về phòng nghỉ ngơi đi. Có gì chị gọi cho em."

Kim Tiên dù trong lòng vẫn chưa yên tâm lắm, nhưng vẫn gật đầu đáp: "Vâng. Cô Trúc ngủ ngon ạ!"

"Tiên cũng vậy nhé!"

"Dạ. Em đi đây ạ. Có gì cô Trúc cứ gọi cho em."

"Ừ!"

Kim Tiên trước khi rời đi hoàn toàn, cẩn thận đóng kín cửa lại giúp Lý Ngân Trúc.

Chờ cho tới khi Kim Tiên rời đi hẳn, Lý Ngân Trúc đứng dậy, quỳ bệt trước tủ đặt đầu giường. Trên tủ có một cánh cửa, trên cửa gắn một ổ khóa chắc chắn.

Cô tháo bỏ chiếc vòng cổ đang đeo, nhìn mặt dây chuyền hình giọt nước trong vắt, bên trong có luồng khói chuyển động vô định đang mờ nhạt dần một hồi, không vui thở hắt một hơi: "Lại sắp phải thay cái mới rồi."

"Hiện tại chỉ còn lại hai cái, nếu không mau chóng đạt được mục đích, tên khốn kia không biết sẽ làm trò biếи ŧɦái gì với mình nữa."

Lý Ngân Trúc sử dụng chìa khóa nhỏ gắn trên dây chuyền để mở tủ. Bên trong hộc tủ đặt một con búp bê sứ nam cỡ khoảng 20cm trên hộp gỗ, trước mặt nó đặt con dao nhỏ mới tinh vẫn còn bọc trong vỏ.

Cô cầm con dao đó lên, rút lưỡi bạc sắc bén khỏi vỏ. Nhìn ngắm hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt lưỡi dao bóng loáng một hồi, Lý Ngân Trúc đặt lưỡi dao xuống lòng bàn tay dứt khoát giật mạnh. Chân mày cô co rúm lại, sắc mặt thoáng tái nhợt, răng cắn chặt môi cố kiềm chế cơn đau buốt.

Bàn tay Lý Ngân Trúc nắm chặt lại, máu tươi tràn khỏi khe tay, rơi thành từng giọt xuống sàn. Tựa hoa đỏ nở trên nền tuyết trắng, xinh đẹp, rực rỡ, đầy chết chóc.

Cô vứt con dao đang cầm trong tay sang một bên, dùng bàn tay đầy máu còn lại ôm lấy mặt con búp bê sứ nam. Máu cô vấy đỏ gương mặt thanh tú trắng sứ của nó, khuôn miệng nó như vừa nở nụ cười quỷ dị.

Lý Ngân Trúc chắp tay, thành tâm cầu khấn: "Lý Phù Quang, con trai ngoan của mẹ. Hãy giúp mẹ có được Bắc Huy Thành, hãy để Bắc Huy Thành quên đi Hạ Tú Anh, hãy để Bắc Huy Thành khuất phục dưới chân mẹ."

"Nếu đạt được mục đích, con muốn gì mẹ cũng không tiếc!"

Máu trên mặt búp bê sứ nam ngưng tụ thành giọt chảy sượt qua khuôn miệng đang cười quỷ dị của nó, chỉ trong tích tắc đã chẳng thấy giọt máu đó đâu. Gương mặt nó đang bị máu vấy đỏ, từ từ trở lại dáng vẻ sứ trắng ban đầu...

Bóng đèn trong phòng Lý Ngân Trúc bỗng nhấp nháy liên tục, rõ ràng cửa sổ đã đóng kín nhưng rèm cửa vẫn phần phật bay phấp phới. Lý Ngân Trúc giật mình thon thót, hoảng loạn đưa mắt nhìn quanh.

Bàn tay đang chảy máu của cô đột nhiên nhói lên đau đớn, cô vội nâng tay lật ngửa lên mới hay vết cắt và máu đã biến mất từ bao giờ.

Cửa sổ đột nhiên bung chốt mở tung sang hai bên, đập mạnh vào tường vang lên chói tai. Toàn thân Lý Ngân Trúc cũng vì đó mà run lên bần bật. Được vài giây, bóng đèn, rèm cửa, mọi thứ đều trở lại bình thường.

Duy chỉ con búp bê sứ nam kia đã biến mất chẳng thấy đâu. Trong hộc tủ lúc này chỉ còn lại bệ hộp gỗ trống không...

•••

Bệnh viện Trung ương Khởi Yên,

Đã nhiều giờ trôi qua, cánh cửa phòng cấp cứu vẫn im lìm đóng kín. Phạm Anh Kiệt, Quách Hoàng Lan vì công việc nên đã rời đi từ sớm. Hiện tại, chỉ còn lại hai bố con Chung Định Tiến nương tựa vào nhau.

Chung Định Tiến ôm Nguyệt Triều Vũ đang ngủ say trong lòng ngồi đợi trên ghế, nhưng lại nóng nực sốt ruột như ngồi trên bếp lửa. Sắc mặt anh đen kịt, hiện rõ sự mong mỏi cùng lo sợ. Trên đầu anh tựa hồ có ngàn đám mây đen vây quanh, nổ sấm sét rầm rầm. Chân mày anh cau lại, thiếu điều chạm hẳn vào nhau. Chóp cằm anh lún phún mọc râu, chỉ mới vài tiếng thôi mà trông anh như đã già đi không ít.

Đèn báo gắn trên cửa cuối cùng cũng chuyển từ đỏ sang xanh, cửa phòng cấp cứu được kéo mở sang hai bên, y tá bước ra với đứa bé đang ngủ ngon lành được bọc trong tã, trắng trẻo sạch sẽ, tóc tơ đen bóng.

Chung Định Tiến thấy vậy lập tức đứng dậy, đi nhanh về phía y tá. Anh một chút cũng chẳng để ý đến đứa bé, mà chỉ chăm chú nhìn vào bên trong phòng cấp cứu, thấp thỏm hỏi: "Vợ em thế nào rồi?"

Trưởng khoa Bắc Thuyền Quyên trong bộ đồ phòng mổ xanh cổ vịt bước ra. Bà nhìn Chung Định Tiến và đứa bé trên tay anh một lượt, ôn tồn nói: "Thai phụ và đứa bé đều đã qua cơn nguy kịch. Hiện tại cả hai mẹ con đều cần phải chuyển qua phòng hồi sức để được theo dõi thêm!"

Chung Định Tiến thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng giãn ra được một chút. Anh đứng nghiêm chỉnh, trịnh trọng khom lưng cúi đầu: "Cảm ơn bác sỹ Quyên đã dốc lòng cứu giúp vợ con em!"

Bắc Thuyền Quyên cười mỉm: "Đó là trọng trách của bất cứ ai khi khoác lên chiếc áo cánh trắng thiêng liêng này."

"Cả tối nay hai bố con cậu đã vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút đi."

"Em có thể ở lại chăm sóc cho vợ con em không?"

"Được. Nếu có chuyện gì hãy bấm nút thông báo trên tường!"

"Vâng!"

Bắc Thuyền Quyên đưa mắt nhìn sang đứa bé trên tay y tá: "Đứa trẻ này tuy sinh thiếu tháng, còn trong hoàn cảnh như thế, nhưng trong quá trình mang thai người mẹ được chăm sóc tốt nên cũng đỡ nguy hiểm được phần nào."

"Từ giờ cho đến khi người mẹ hồi phục sức khỏe, em bé sẽ phải ở trong phòng ấp để được chăm sóc đặc biệt."

Chung Định Tiến đi đến bên y tá, cúi nhìn đứa bé đáng yêu đang ngủ. Trông nó bé nhỏ như một con mèo, da dẻ trắng bóc giống mẹ, cái mũi thẳng giống bố, môi đỏ chúm chím giống chị gái, mỗi người giống một ít, không ai tị nạnh ai.

Hắn mỉm cười, dịu dàng nói: "Chào mừng con đến với thế giới này. Hoàng tử kiên cường của bố!"

•••

Chung Định Tiến đặt Nguyệt Triều Vũ nằm trên ghế sofa, dưới đầu nó kê cái gối êm ái, trên người nó đắp một tấm chăn mỏng. Lo toan giấc ngủ cho con gái xong, anh đến bên ghế cạnh giường bệnh ngồi xuống.

Nắm lấy bàn tay không sức sống lạnh lẽo của Nguyệt Vân San lên, anh đau lòng khi trông thấy những đầu ngón tay cô bị cắt cụt hở cả da ngón tay đỏ hỏn.

Chạm bờ môi run rẩy hôn xuống từng ngón tay cô, anh thều thào: "San San, là chồng em không tốt, không chăm sóc được cho em và con."

Anh đan những ngón tay vào tay cô siết lại, tay kia vuốt ve mái tóc cô. Áp môi hôn xuống giữa trán cô, đôi mắt, chóp mũi, hai má, sau cùng là bờ môi khô khốc: "San San, em nhất định phải khỏe lại."

"Trên đời này anh chỉ còn em và hai con là người thân thôi đấy. Anh không muốn phải mất thêm bất kỳ ai cả."

•••

Bầu trời đêm nay, không trăng sao, chỉ có mây mù đen kịt. Trong những bụi cây, côn trùng rả rích thê lương. Gió luồn tán lá, xào xạc, xào xạc...

Từ bên trong căn phòng đơn đọc lẻ loi giữa hoa viên rộng lớn, bỗng phát lên tiếng đàn dương cầm khi trầm khi bổng. Gió ngừng thổi, tán cây cũng thôi xào xạc, côn trùng sớm đã lặng thinh.

Trong phòng, phía dưới đèn trùm màu xanh lá hiền hòa thơ mộng, người đàn ông mặc thường phục ngồi trước cây đàn dương cầm trắng, lả lướt đôi bàn tay, một bên bình thường, một bên còn quấn băng trắng tấu lên khúc tình ca.

Trời cao đột ngột trút cơn mưa rào tầm tã, tán cây lay động ngả nghiêng, in những hình thù kỳ dị xuống mặt đất, lên tường cao.

Hòa cùng tiếng mưa, là tiếng dương cầm man mát buồn, mang theo nỗi đau thấu tận xương tủy cùng nỗi nhớ thương da diết.

Bờ môi hé mở, mấp máy thành nhịp. Giọng hát ai trầm ấm đầy từ tính cất lên: "♯♪ Vận mệnh xoay vần ♪

♯♪ Hoài niệm mãi chuyện xưa cũ ♪

♯♪ Hoa tươi phai tàn ♪

♯♪ Ánh trăng nhạt nhòa ♪

♯♪ Trái tim trầm luân đau thương ♪

♯♪ Mây đen phủ kín ♪

♯♪ Chim nhỏ ngoảnh đầu lưu luyến cố hương ♪

♯♪ Điên cuồng tìm kiếm ♪

♯♪ Nơi giãi bày tâm sự lòng anh... ♪

♯♪ Nhớ em, lòng này xao xuyến tái tê ♪

♯♪ Nhớ em, mưa càng rơi càng thê lương ♪

♯♪ Tình chưa chọn đã vội tan ♪

♯♪ Chưa kịp cùng em lưu lại hạnh phúc ♪

♯♪ Nhớ em, lòng đau đáu không nguôi ♪

♯♪ Nhớ em, trong mộng bóng em còn vấn vương ♪"

Mười đầu ngón tay như rồng bay phượng múa làm chủ dãy bàn phím đen trắng đan xen, tấu lên những nốt nhạc được tạo từ máu tim gã nghệ sỹ cô độc suốt bốn năm nay...

Đoạn nhạc đang trầm bổng êm ái, bỗng trở nên gãy đoạn, cuồng loạn không theo bất kỳ tiết tấu nào, khiến bản nhạc trở nên kinh dị khó nghe.

Bắc Huy Thành nào quan tâm đến nhiều như thế. Hắn siết chặt đôi tay thành quyền, phẫn nộ dã mạnh xuống phím đàn liên tiếp vài đấm. Bức một số phím đàn buộc phải bật khỏi vị trí, rơi vung vãi khắp nơi.

Lách cách... Lách cách...

Sau khi bình tâm trở lại, Bắc Huy Thành nằm gục xuống phím đàn đã bị tổn thương. Bàn tay vuốt ve sang ngang, như đang an ủi, như đang hối lỗi cho hành động mất kiểm soát vừa rồi.

Nhớ lại khoảng khắc hắn ra sức điều tra, gấp gáp tìm kiếm kẻ đã hại chết vợ con hắn, hắn lại cảm thấy phẫn nộ. Tại sao hắn lại đi quan tâm tới sự sống chết của cô? Tại sao khi trông thấy cô nằm bất động trên nền đất, hắn lại chạy tới dùng hết khả năng mình để sơ cứu?

Khi môi hắn chạm vào môi cô để hô hấp nhân tạo, hắn đã suy nghĩ cái gì vào thời khắc ấy? Tại sao hắn lại quên những gì cô đã gây nên cho người phụ nữ hắn yêu nhất trên đời này?

Nước mắt tràn khỏi khóe mi, rơi tí tách xuống phím đàn. Bắc Huy Thành úp mặt trốn tránh, nghẹn ngào day dứt: "Anh có lỗi với hai mẹ con em... Anh sai rồi... Anh không nên để tâm tới cô ta!"

Hắn nên nhớ rằng, trong thành phố Lộc Khang này ai cũng là công dân, duy chỉ Nguyệt Vân San là không phải! Cô là kẻ thù gϊếŧ chết vợ con hắn! Hắn hận cô thấu tận xương tủy! Hận đến mức không thể lập tức băm vằm cô ra làm trăm mảnh!

Bên tai Bắc Huy Thành có tiếng thì thầm đầy mê hoặc: "Chú đang nhớ vợ mình sao?"

Bắc Huy Thành ngẩng đầu lên nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì cả.

Tiếng thì thầm ấy lại vang lên: "Vợ chú đang ở phía sau chú đấy!"

Bắc Huy Thành bán tín bán nghi, theo bản năng ngoái đầu nhìn về phía sau.

Trước cửa phòng, người mà hắn tưởng quãng đời còn lại sẽ không bao giờ được gặp lại, lại đang đứng ngay trước mắt hắn mỉm cười thật ngọt ngào.

Bắc Huy Thành quên luôn tiếng thì thầm vừa rồi. Đầu óc hắn rỗng tuếch, đôi con ngươi màu cà phê mờ mịt mông lung, đôi chân như bị ai điều khiển vô thức bước về phía đó: "Tú Anh!"

Lý Ngân Trúc trong bộ đồ của Hạ Tú Anh dang rộng đôi tay, nhoẻn môi cười thật xinh đẹp. Làn khói trắng bay lượn bên trong mặt dây chuyền hình giọt nước sáng lên: "Anh Thành ơi! Em nhớ anh lắm!"

Bắc Huy Thành siết chặt đôi tay, bao bọc lấy Lý Ngân Trúc. Hắn xúc động vùi mặt vào hõm cổ cô, yếu đuối bật khóc thành tiếng: "Tú Anh! Anh cũng nhớ em nhiều lắm!"

"Đã bốn năm rồi, chúng ta đã xa nhau bốn năm rồi!"

Lý Ngân Trúc vuốt ve bờ lưng cao lớn, cọ cọ mặt vào l*иg ngực Bắc Huy Thành: "Em về với anh rồi đây, chồng ơi!"

Bắc Huy Thành đặt Lý Ngân Trúc ngồi xuống ghế, điên cuồng vùi mặt vào hõm cổ cô cắи ʍút̼ hà hít. Mùi hương xa lạ xâm nhập vào khoang mũi, khiến chân mày hắn thoáng chau lại, cơn mơ hồ trong tâm trí dần trở nên tỉnh táo.

Bên tai hắn, tiếng thì thầm kỳ quái kia tiếp tục vang lên: "Chú rất yêu vợ chú mà?"

"Tại sao lại do dự?"

"Chú hết yêu vợ chú rồi sao?"

"Hay chú yêu cái người chú cứu hồi trưa nay rồi?"

Bắc Huy Thành lắc đầu. Hàm hồ! Rõ ràng cái thứ này đang hàm hồ! Hắn sao có thể có cái tình cảm kia với kẻ hại chết vợ con mình rồi?

Tiếng thì thầm kia lại cất lên: "Cho dù đây là mơ, chú cũng không muốn ở bên vợ mình trong mơ hay sao?"

Tay Bắc Huy Thành đặt lên trước ngực Lý Ngân Trúc, âu yếm xoa bóp. Hắn lúc này chẳng khác nào một cỗ máy vô tri, chỉ biết hành động theo bản năng. Một phần vì quá nhớ thương người phụ nữ hắn yêu, một phần hắn vốn là người đàn có nhu cầu sinh lý khỏe mạnh, mấy năm nay không có hứng thú, nên hiện tại khiến hắn tựa con ngựa đứt cương, phi nước đại trên thảo nguyên như điên, không có biện pháp nào để dừng lại.

Lý Ngân Trúc ôm lấy đầu Bắc Huy Thành, hai người nhìn nhau đắm đuối một hồi. Nhưng trong bọn họ không có tình yêu, chỉ có mịt mờ và lợi dụng.

Trước khi đôi môi bọn họ chạm nhau, trời cao phẫn nộ giáng một đợt sấm rền rung chuyển cả không gian. Bắc Huy Thành giật mình bừng tỉnh, ngay lập tức đẩy mạnh Lý Ngân Trúc ra. Hắn dứt khoát đứng dậy, vừa loạng choạng bỏ đi, vừa dùng tay đỡ cái đầu đau buốt.

Thần trí hắn lúc này mơ mơ hồ hồ, vẫn chưa xác định được mình vừa mới làm gì, làm với ai.

Bắc Huy Thành từ trong phòng đàn bước mà như chạy lao ra ngoài. Gió mạnh mẽ tạt mạnh, mưa rào xối xả ướt đẫm người, lạnh buốt. Thần trí hắn dần trở nên tỉnh táo hơn đôi chút, tuy nhiên cơn đau đầu vẫn còn âm ỉ, vẫn chưa thể xác định được sự việc vừa rồi là gì.

•••

Sáng hôm sau,

Bắc Huy Thành ngồi dậy trên giường với cái đầu đau buốt, mãi một hồi sau cơn đau đầu mới đỡ được một chút. Hắn chợt sực tỉnh, nhìn xuống bộ pijama đang mặc, rõ ràng hôm qua hắn không hề mặc bộ này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sau khi vệ sinh cá nhân và thay một bộ vest đen chỉnh tề xong, Bắc Huy Thành mở cửa phòng bước ra. Xuống đến nhà dưới, trợ lý Trần Tú Chương đứng chờ sẵn dưới chân cầu thang lúng búng bấu tay vào nhau, dè dặt nhìn hắn như muốn nói gì đó.

Cảm nhận được chuyện chẳng lành, Bắc Huy Thành khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì?"

Trần Tú Chương ấp úng: "Anh... Anh đến phòng đàn đi..."

•••

Ngay từ xa, Bắc Huy Thành đã trông thấy trước cửa phòng đàn có đám người làm đang tò mò ngó vào trong. Hắn quay sang Trần Tú Chương: "Có chuyện gì?"

Trần Tú Chương hắng giọng ra hiệu, đám người làm vừa trông thấy Bắc Huy Thành lập tức tản ra hai bên, lén lút quay qua xì xầm với nhau.

Thấy Trần Tú Chương có ý định trốn tránh, Bắc Huy Thành không gặng hỏi thêm nữa, nhưng trong lòng như bị hàng ngàn con kiến cắn, ngứa ngáy khó chịu.

Đến trước cửa phòng, Bắc Huy Thành nhìn thấy Lý Ngân Trúc đang ngồi dưới sàn trong tình trạng trùm chăn kín thân, bên cạnh là Kim Tiên đang ôm trầm lấy cô an ủi, xung quanh vung đầy những mảnh quần áo bị xé rách, nằm chềnh ềnh trước mắt hắn là chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng bị lộn ngược mặt đũng...

Bắc Huy Thành: “...”

Trước sự xuất hiện của hắn, Kim Tiên lập tức ngước mắt nhìn, tràn ngập sự khinh thường cùng chẳng dám tin: "Thị trưởng. Anh định im lặng cho qua chuyện ư?"

Bắc Huy Thành thoáng sững sờ, hắn mau chóng lấy lại dáng vẻ điềm đạm thường ngày, lạnh lùng hỏi ngược lại: "Ý em là gì?"

Kim Tiên dù sợ đến phát run, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Anh không định chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm ạ?"

Bắc Huy Thành nhìn xung quanh lại một lượt, hắn bàng hoàng không dám tin vào điều mình vừa nghĩ đến. Chuyện này... Chuyện này làm sao có thể?

Lý Ngân Trúc che mặt sụt sịt: "Anh Thành... Em biết anh nhớ nhung Tú Anh... Nhưng... Nhưng đâu cần làm ra cái trò đó?"

Bắc Huy Thành nhìn sang Trần Tú Chương ra hiệu.

Trần Tú Chương lập tức hiểu ý, nói ngay với đám người làm: "Tất cả đi làm việc đi!"

Đám người làm mau chóng rời đi toàn bộ. Vừa đi, vừa bàn luận với nhau:

"Thất vọng ghê. Cứ tưởng chung tình thế nào..."

"Đàn ông mà, tin sao được?"

"Bớt miệng lại đi. Ai là người trả lương cho các người thế?"

"Nếu để người ngoài biết chuyện, không biết chức Thị trưởng có giữ được không nữa?"

"Đời tư không sạch, sao làm được quan lớn?"

"Đúng là chẳng ông nào sạch sẽ cả. Chỉ là có bị khui ra hay không thôi!"

"..."

Bắc Huy Thành đóng cửa phòng lại. Đi đến ngồi trên ghế, lạnh lùng quan sát biểu hiện sắc thái của Lý Ngân Trúc: "Tại sao cô lại có mặt ở phòng này?"

Kỳ lạ là, hắn chỉ nhớ mỗi việc hắn tới căn phòng này để đánh đàn, còn những chuyện sau này thì không nhớ gì nữa. Kể cả việc hắn đã về phòng lúc nào, thay đồ mới bao giờ, hắn cũng rất mơ hồ.

Lý Ngân Trúc ngước đôi mắt hoe đỏ lên nhìn Bắc Huy Thành, vô tình lại cố ý để lộ mấy dấu hôn trên cổ: "Tối qua em vô tình trông thấy phòng đàn sáng đèn thì đến xem thử."

"Trông thấy anh buồn bã nên đến an ủi, rồi đột nhiên anh ôm lấy em... Còn liên tục gọi Tú Anh, Tú Anh... Sau đó... Sau đó..."

Sắc mặt Bắc Huy Thành không đổi, ánh mắt hắn ghim chặt như mũi phi tiêu trên bảng, xem xem những lời Lý Ngân Trúc nói có bao phần là thật, bao phần là giả.

Lý Ngân Trúc ấm ức rơi nước mắt: "Em vừa mồ côi, vừa bị què, bây giờ còn mất đi trong trắng. Anh nói xem tương lai sau này của em biết đi về đâu đây?"

Kim Tiên bất bình thay cho cô Trúc, vừa nói vừa nức nở: "Thị trưởng, anh không thể trốn tránh trách nhiệm được!"

Nói rồi, cô vén chăn, chỉ tay xuống những giọt máu đã khô dưới sàn: "Anh không tin có thể đến bệnh viện kiểm tra!"

•••

(*) Bài hát được cải biên từ "Tư Mỹ Nhân" của Trương Lương Dĩnh.