Chương 16: Không Từ Thủ Đoạn

Bắc Huy Thành vùi mặt vào hõm cổ Lý Ngân Trúc, khi cắn khi liếʍ, di môi đến đâu lưu lại vết tích đến đấy.

Lý Ngân Trúc ôm lấy cổ Bắc Huy Thành, vừa vuốt ve sau đầu hắn, vừa ưỡn ngực ngửa cao cổ thở dốc. Bờ môi mềm hé mở, yêu kiều ngân nga: “Anh Thành... Em rất nhớ anh đấy!”

Bắc Huy Thành chạm tay lên ngực Lý Ngân Trúc, âu yếm xoa bóp. Hắn ngước đôi con ngươi màu cà phê vô hồn trống rỗng chìm trong du͙© vọиɠ lên nhìn cô, cất giọng khàn khàn trầm ấm đầy từ tính: “Tú Anh, đừng rời xa anh nữa được không?”

Trái tim Lý Ngân Trúc run lên bần bật. Gương mặt Bắc Huy Thành phóng đại ngay trước mắt cô, dung nhan phong trần tuấn lãng trong mái tóc hai màu hoa râm càng thêm cuốn hút, chân mày kiếm rậm, đôi con ngươi màu cà phê mịt mờ trong sương dục, mũi thẳng, mi dài, khuôn môi mỏng bạc màu gợi cảm, yết hầu nhô cao chuyển động lên xuống nhịp nhàng. Tuy Bắc Huy Thành trông có vẻ gầy gò, nhưng lại khoẻ hơn bất kỳ ai. Hắn đẹp tựa vị thần giáng thế, khiến con người ta phải thổn thức rung động.

Sau lần gặp lại đầu tiên trong nhiều năm đó, Lý Ngân Trúc đã đem lòng mến mộ Bắc Huy Thành. Cô hận, hận tại sao lại ngu dốt bỏ lỡ một người như hắn?

Ngày Bắc Huy Thành mặc lễ phục chú rể đến đón dâu, hắn tay cầm bó hoa hồng đỏ rực, kiêu ngạo hiên ngang sải bước trước đoàn người, dưới ánh sáng ban ngày và màn mưa cánh hồng bay rợp trời càng thêm rực rỡ. Hễ đi ngang cô gái nào, thần hồn và trái tim của cô gái đó lại trôi dạt theo sau hắn.

Bắc Huy Thành sánh đôi cùng Hạ Tú Anh trong bộ lễ phục đứng trên sân khấu, ánh sáng đủ màu tập trung về phía họ, dưới màn mưa cánh hồng và bong bóng bay khắp nơi, bọn họ cùng thực hiện nghi thức nguyện thề trước cha sứ cùng tràng pháo tay nồng nhiệt chúc phúc của hàng trăm khách mời.

Lý Ngân Trúc ngồi ở hàng ghế đầu, miễn cưỡng vỗ tay, căm ghét cùng đố kỵ nhìn chú rể cô dâu trao nhau nụ hôn nồng nàn. Cô không cam tâm!

Tại sao Hạ Tú Anh luôn luôn hơn cô?

Rõ ràng cô từng có tất cả mọi thứ, so với đứa con của nhà giàu lên nhờ ăn may hơn gấp bội phần. Cớ sao chỉ trong nháy mắt cô mất sạch, trở thành kẻ luôn luôn đứng sau Hạ Tú Anh? Từ cuộc sống, đến gia đình, thậm chí cô đã tưởng chừng gã bạn trai gầy gộc như nghiện xấu xí kia sẽ giúp cô thắng cuộc trong hôn nhân, nào ngờ đâu hắn từ con sâu lông xấu xí lột xác thành con ngài đẹp nao lòng, một lần nữa đẩy cô ngã vào hố sâu của tuyệt vọng.

Lý Ngân Trúc ôm lấy hai bên đầu Bắc Huy Thành, chủ động đưa môi về phía hắn, yểu điệu thủ thỉ: “Em yêu anh còn không hết, sao nỡ để anh một mình đây?”

Bắc Huy Thành ngây ngốc mỉm cười, khoé mi ngân ngấn nước, không chút do dự tự mình đưa môi tới.

Ngay khi đôi môi vừa kề cận, trời cao phẫn nộ giáng xuống đợt sấm rền vang, rung chuyển cả không gian, ngọn đèn trùm như trùm nho trong gió, rung lắc trái phải mạnh mẽ. Bắc Huy Thành tựa con ngựa đực đang hăng hái phi nước đại trên thảo nguyên xanh rộng lớn, đột nhiên bị ai nắm chặt dây cương giật ngược thật mạnh, khiến hắn trong phút chốc hoá đá.

Trời cao giáng thêm đợt sấm nữa, Bắc Huy Thành lập tức bừng tỉnh dù thần trí vẫn rất mịt mờ. Dứt khoát đẩy ‘Hạ Tú Anh’ ra, hắn vội vàng đứng dậy, lảo đảo lao ra khỏi phòng đàn.

***

Trần Tú Chương vừa bước ra từ phòng tắm, vừa dùng khăn lau mái tóc ướt mới gội. Vô tình bắt gặp Thị trưởng lang thang trong mưa, hắn vội chớp mắt lắc đầu xem xem bản thân có phải đã nhìn nhầm rồi không. Nhưng không hề, người hắn vừa mới thấy đích thực là Thị trưởng. Hắn đã theo Thị trưởng nhiều năm, cho dù đứng giữa hàng ngàn người hắn liếc qua một cái cũng có thể nhận ra đâu là Thị trưởng nhà mình.

Vứt luôn khăn tắm trong tay lên giường, Trần Tú Chương bất chấp ngoài trời mưa to, bất chấp việc mình vừa tắm gội sạch sẽ xong, dứt khoát lao nhanh ra ngoài túm lấy tay Bắc Huy Thành: “Thị trưởng? Sao anh lại ra ngoài này? Trời đang mưa to mà?”

Bắc Huy Thành quay sang nhìn Trần Tú Chương, đôi con ngươi màu cà phê mịt mù u ám.

Trần Tú Chương thoáng rùng mình run nhẹ, dè dặt gọi: “Thị trưởng? Anh sao thế?”

Bỗng toàn thân Bắc Huy Thành nặng nề ngã xuống, Trần Tú Chương hoảng hốt đỡ lấy hắn: “Thị trưởng? Thị trưởng? Anh sao thế?”

Bắc Huy Thành lịm đi, không còn biết gì nữa. Trần Tú Chương cẩn trọng cõng Thị trưởng mang về phòng, đồng thời giúp Thị trưởng lau người thay quần áo mới, thay băng mới mới trở về phòng riêng.

Sau khi tắm gội lại lần nữa, Trần Tú Chương mở điện thoại nhìn giờ. Đã 23:00 rồi.

Đắn đo một hồi, hắn vẫn quyết định bấm gọi cho cái tên liên lạc: Cô Quyên.

“Cô Quyên, Thị trưởng đột nhiên lang thang dưới trời mưa. Lúc em chạy ra gặng hỏi thì anh ấy ngất luôn.”

Bắc Thuyền Quyên lo lắng hỏi lại: [Thế giờ thằng Thành nhà chị sao rồi?]

“Dạ, chị yên tâm. Em đã đưa anh ấy về phòng, thay đồ, lau người rồi ạ. Chắc ngày mai chờ anh ấy tỉnh táo trở lại rồi hỏi chuyện cũng chưa muộn.”

[Có phát hiện ra điều gì lạ không?]

“Em thấy anh ấy cứ như người mất hồn ấy. Giống kiểu trúng tà!”

[Mấy hôm nữa giỗ Tú Anh rồi. Đợi mẹ chị và con bé Ly tới rồi tính.]

[Cũng muộn rồi. Em đi nghỉ đi. Có gì gọi cho chị!]

“Vâng, em chào chị!”

***

Lý Ngân Trúc tròn mắt ngỡ ngàng nhìn bóng lưng vừa hoà tan vào màn mưa, cô tức giận cắn môi, đấm mạnh tay xuống bụng ghế. Chỉ một chút nữa thôi mà! Sao cô có thể bị thất bại ngay lúc này được chứ?

Giật mạnh dây chuyền đang đeo, luồng khói mờ bên trong mặt dây chuyền hình giọt nước trong suốt từ từ biến mất, Lý Ngân Trúc bực bội gằn giọng: “Tại sao mày chết rồi vẫn còn cản trở tao?”

“Rõ ràng hắn ta yêu mày như vậy, tại sao tao lại thất bại?”

Nói rồi Lý Ngân Trúc vung cao tay, ném thẳng sợi dây chuyền ra ngoài. Sợi dây chuyền tội nghiệp rơi xuống bụi cây, hứng chịu từng giọt mưa nhọn như mũi phi tiêu rơi thẳng vào ‘người’.

Lý Ngân Trúc ngước nhìn xung quanh, không vui nói vào khoảng không: “Lý Phù Quang, mẹ ngày nào cũng cho con ăn máu của mẹ, con chỉ giúp được mẹ mỗi thế thôi sao?”

Lý Phù Quang mang hình dạng bào thai một tháng tuổi, thoạt nhìn trông giống một con nòng nọc đang phát phát triển ra tứ chi nhỏ xíu, cùng cái đuôi da trần trụi nhẵn bóng uốn cong, so với ‘con thằn lằn’ mà Bắc Huân Phong nói lúc trước đúng là một chín một mười.

Nó lơ lửng trôi nổi quanh đầu Lý Ngân Trúc, ngẫm nghĩ một hồi, nó thì thầm vào tai cô: |Con không nghĩ chú ấy vẫn còn giữ được tỉnh táo.|

Lý Ngân Trúc dùng suy nghĩ đáp lời: |Vậy con mau tìm cách giúp mẹ đi. Mẹ không muốn phải đợi chờ thêm giây phút nào hết.|

|Mẹ muốn có nhà, mẹ không muốn tiếp tục cái cảnh ăn nhờ ở đậu mãi như thế này được.|

Lý Phù Quang cười tà ác: |Con có cách giúp mẹ.|

|Cách gì?|

Lý Phù Quang không đáp, Lý Ngân Trúc đảo mắt nhìn quanh, dùng suy nghĩ gọi trong vô vọng: |Phù Quang? Phù Quang? Con đi đâu rồi?|

***

Lý Phù Quang trôi nổi vô định đi dọc hành lang, tự mình tìm đến khu nhà ở của người làm. Đến phòng số 2 của ký túc nam, toàn thân nó tàn hình, biến mất không một dấu vết.

Trước cửa phòng ký túc nam số 2 bỗng bừng sáng bởi đợt sấm vang rền lần thứ ba trong đêm...

Lý Phù Quang hiện hình sau khi xâm nhập vào bên trong phòng ký túc nam số 2 một cách dễ dàng. Nó bay đến tầng hai của một giường tầng, nơi người đàn ông ước chừng ngũ tuần đang loã thể mặc mỗi quần sịp ngủ ngon lành.

Ghé sát vào tai người đàn ông đó, nó thổi một luồng khói trắng mỏng trôi vào lỗ tai ông ta, thì thầm dụ hoặc: |Chú muốn điều gì nhất lúc này?|

Đặng Văn Dũng chép chép miệng trong khi hai mắt vẫn nhắm nghiền, duỗi chân này co chân kia, thân trên ở trần, thân dưới mặc độc mỗi quần sịp dạng mở kịch cỡ. Ông mấp máy môi, lẩm nhẩm thành tiếng: "Muốn... Muốn Trúc..."

Vật thể sau lớp quần sịp đen từ từ phồng lớn, như ngọn núi tí hon mọc trên thân thể Đặng Văn Dũng.

Lý Phù Quang thấy vậy liền bật cười khà khà: |Ngồi dậy!|

Đặng Văn Dũng máy móc làm theo. Trước sự mê hoặc của Lý Phù Quang, ông như một con dối vô tri từ giường tầng leo xuống đất, chậm rãi hướng về phía cửa mà đi.

Đặng Văn Dũng lững thững đi dưới màn mưa, mặc cho ngàn vạn tia mưa buốt rát xối xả vào đầu vào mặt, ông vẫn nhắm nghiền mắt bước đi vô định. Thần trí ông rỗng tuếch, ngờ nghệch ngu ngốc, căn bản không nhận thức nổi hành vi lúc này của mình là gì.

Lý Phù Quang: |Nếu gặp được Trúc lúc này, chú sẽ làm gì?|

Đặng Văn Dũng buồn rầu đáp: "Cô Trúc xinh đẹp như vậy làm gì chú ý đến tôi. Tôi thì có thể làm được gì chứ?"

|Nếu như chú gặp cô Trúc trong mơ thì sao?|

"Nếu vậy tôi sẽ không ngần ngại mà thổ lộ với cô Trúc!"

Đến trước cửa phòng đàn, Đặng Văn Dũng một thân ướt như chuột lột ngây người như pho tượng, hướng gương mặt vô hồn và cặp mắt nhắm tịt về phía Lý Ngân Trúc.

Đột nhiên bắt gặp một người đàn ông trên người chỉ mặc quần sịp, toàn thân ướt nhẹp đứng trước cửa phòng đàn nhắm mắt hướng mặt về phía mình, Lý Ngân Trúc không khỏi bị doạ sợ đến nhảy dựng lên. Cô run rẩy, lắp ba lắp bắp: “Anh Dũng... Tại sao anh lại ở đây?”

Đặng Văn Dũng: “...”

Lý Phù Quang thổi hơi vào tai Đặng Văn Dũng, buông lời mị hoặc: |Chú còn chờ gì nữa?|

|Cô ta bị què chân, trói gà không chặt, đêm hôm mưa lớn thế này chú không nắm bắt thời cơ ngay bây giờ còn định đợi đến khi nào?|

|Chỉ là mơ thôi mà? Cô ta ở trong giấc mơ của chú, chú muốn làm gì mà không được?|

Trước sự ngỡ ngàng của Lý Ngân Trúc, Đặng Văn Dũng bước nhanh về phía cô. Trước khi cô kịp phản ứng, ông đã ôm chặt lấy cô. Mặc cô giãy giụa xua đuổi, ông cúi xuống điên cuồng chiếm đoạt môi cô.

Lý Phù Quang biến mất dần vào khoảng không, cất tiếng cười nham hiểm: |Hãy tận hưởng đi, mẹ của con!|

|Ha ha ha!|

Đặng Văn Dũng đằn Lý Ngân Trúc nằm mạnh xuống sàn, một tay giữ chặt đôi tay cô kéo lên quá đầu khống chế, tay kia hung bạo xé rách từng mảnh vải.

Lý Ngân Trúc bị doạ đến bật khóc, sắc mặt tái nhợt. Cô cố gắng định tâm, dùng suy nghĩ của mình cầu cứu: |Phù Quang! Cứu mẹ!|

|Con có cách giúp mẹ!|

Cách mà nó nói là cách này?

Lý Ngân Trúc ban đầu còn kháng cự, nhưng sau cùng là cắn răng cam chịu. Hạ thân đón nhận đợt công thành mạnh mẽ, đau như muốn xé toạc làm đôi. Kẻ bên trên không biết thương hoa tiếc ngọc, ấn vào rút ra thô bạo, bức Lý Ngân Trúc phải rêи ɾỉ khóc lóc. Máu tươi từ nơi giao hợp, cùng mật dịch trong suốt hoà quyện lẫn nhau rơi đầy sàn.

Chẳng biết đã qua bao lâu, nơi đó của Lý Ngân Trúc bắt đầu có giấu hiệu sưng rát nhưng kẻ bên trên vẫn điên cuồng đưa đẩy. Sắc mặt Lý Ngân Trúc tái bệch, cắt không còn một giọt máu. Thân thể cô dã dời, đau nhức khắp nơi, lưng eo mỏi mệt, đến khi cô lịm hẳn đi kẻ kia vẫn chưa chịu dừng lại.

Khi Lý Ngân Trúc tỉnh lại, Đặng Văn Dũng đã biến mất. Cô chống tay xuống sàn ngồi dậy, bộ đồ cô đang mặc trên người nham nham nhở nhở, chỗ cần che thì hở hớ hênh. Nhớ lại khoảnh khắc đêm qua, thay vì cùng người đàn ông mình muốn hoan hợp, lại phải cùng một tên già ế vợ nghèo nàn dây dưa cả một đêm. Lý Ngân Trúc không sao nuốt trôi cục tức này, liền bưng mặt oà khóc nức nở.

Cô không cam tâm! Cô không cam tâm! Cô không cam tâm!!!

Kim Tiên lững thững bước đi, tay ôm theo tấm chăn mỏng. Trông cô chẳng khác nào một con rối vô tri. Đến phòng đàn, ánh mắt cô dần có hồn trở lại. Cô ngơ ngác nhìn quanh, rồi lại nhìn xuống tấm chăn đang ôm càng khiến cô thêm khó hiểu. Rõ ràng cô đang ở trong phòng tắm vệ sinh cá nhân, tại sao cô lại có mặt ở đây? Cô đã đến đây khi nào? Cô đến đây để làm gì?

Thắc mắc chưa được bao lâu, Kim Tiên liền bị tiếng khóc ai nghe có vẻ quen quen kéo về thực tại, nháy mắt quên luôn mọi thắc mắc đang đưa ra trong đầu.

Đưa mắt nhìn vào bên trong phòng đàn, nơi cô Trúc một thân tả tơi trước cây đàn dương cầm bị ai làm bật tung mấy phím đang ôm mặt khóc lớn. Cô hoảng hốt chạy vào, sẵn tấm chăn trùm luôn lên người cô Trúc: “Cô Trúc... Cô Trúc ơi! có chuyện gì vậy?”

Lý Ngân Trúc ngước khuôn mặt trắng bệch đẫm nước lên nhìn Kim Tiên, cô đau khổ rưng rức, xà nhanh vào lòng Kim Tiên oà khóc thương tâm: “Tiên ơi Tiên... Chị không muốn sống nữa...”

“Cô Trúc, cô bình tĩnh đi. Có chuyện gì, kể em nghe?”

Dù không có kịch bản từ trước, nhưng Lý Ngân Trúc vẫn thuần thục mà diễn: “Chị... Chị đã làm ra chuyện có lỗi với Tú Anh... Hu hu... Chị không còn mặt mũi nào để sống nữa...”

“Cô Trúc, cô đừng nói vậy!”

Đây là phòng đàn của Thị trưởng không ai được phép bén bảng lại gần, thậm chí ngay cả vào dọn dẹp cũng không được. Kim Tiên dần ngợ ra điều gì. Không lẽ tối qua cô Trúc và Thị trưởng đã phát sinh ra cái chuyện kia?

Lý Phù Quang ngồi trên vai Kim Tiên, ghé sát tai cô thì thầm: |Đúng như những gì cô vừa nghĩ. Cô Trúc của cô bị cái tên Thị trưởng bề ngoài đàng hoàng kia làm nhục đấy!|

Kim Tiên nghiến răng nghiến lợi, căm phẫn hơi lớn tiếng: “Thật không ngờ ngài ấy lại là con người tồi tệ như vậy!”

“Đến bạn thân của vợ mình cũng không tha.”

“Thì ra cái vỏ bọc Thị trưởng công tư phân minh trước bao dân chúng Lộc Khang chỉ là thứ che đậy bản chất thối nát bên trong! Thật đáng hận!”

Lý Ngân Trúc lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Em đừng nói như vậy. Anh ấy thân là đàn ông đã có vợ, nhiều năm không gần nữ giới nên mới không tự chủ được chính mình.”

Kim Tiên đau lòng rơi nước mắt: “Cô Trúc, cô đừng có bênh loại người đó!”

“Con người chứ có phải con vật đâu mà không kiềm nén được?”

“Đã làm ra cái chuyện thất đức đó mà rồi còn không chịu trách nhiệm cho cô, em tuy thấp cổ bé họng nhưng cũng sẽ liều mạng đòi lại công bằng cho cô!”

Lý Ngân Trúc xúc động rơi nước mắt: “Chị cảm ơn Tiên, chị cảm ơn Tiên vì đã đứng về phía chị!”

Một vài người làm đang dọn dẹp quanh quẩn trước phòng đàn, nghe thấy tiếng khóc liền hiếu kỳ đến gần xem xét. Dần dần, những người khác trông thấy có người đứng trước cửa phòng đàn ngó nghiêng cũng tò mò đến gần. Người đến sau hỏi người đến trước, người đến trước kể chuyện cho người đến sau, rầm rộ hết cả lên. Bao nhiêu ánh mắt dồn cả vào dáng vẻ hiện tại của Lý Ngân Trúc và hiện trường những mảnh vải bị xé rách vung vãi khắp nơi. Đặc biệt nhất là chiếc qυầи ɭóŧ ngửa phần đũng trong nằm chình ình giữa lối đi, khiến các cô gái không khỏi đỏ mặt, khiến các chàng trai không khỏi thích thú.

Bỗng từ phía sau có tiếng hắng giọng quen thuộc, tất cả người làm đồng loạt ngoái đầu nhìn lại. Không ai bảo ai, chủ động đứng tản hết sang hai bên. Trông thấy nhân vật chính thứ hai trong câu chuyện vừa rồi, bọn họ lén lút quay qua xì xầm to nhỏ với nhau.

Bắc Huy Thành đến trước cửa phòng đàn, nhìn thấy Lý Ngân Trúc đang ngồi dưới sàn, trên người trùm chăn kín thân. Bên cạnh là Kim Tiên đang ra sức ôm ấp bảo bọc, an ủi dỗ dành. Xung quanh vung đầy những mảnh quần áo bị xé rách, đập vào mắt hắn ngay lúc đó là chiếc qυầи ɭóŧ bị lộn ngược đũng trong nằm ngay hướng đối diện...

Bắc Huy Thành: “...”

Kim Tiên ngước mắt nhìn Bắc Huy Thành, một người làm bé nhỏ dám khinh khỉnh nhìn thẳng vào mắt Thị trưởng, cứng rắn nói: “Thị trưởng. Anh định im lặng cho qua chuyện ư?”

Bắc Huy Thành thoáng sững sờ, hắn mau chóng lấy lại dáng vẻ điềm đạm thường ngày, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Ý cô là gì?”

Dù trái tim Kim Tiên đã run lên vì sợ, nhưng tiếng khóc của Lý Ngân Trúc đã cho cô thêm sức mạnh, hơi lớn giọng mắng: “Anh không định chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm ạ?”

Bắc Huy Thành nhìn xung quanh lại một lượt, bàng hoàng không dám tin vào điều mình vừa nghĩ đến. Chuyện này... Chuyện này làm sao có thể?

Lý Ngân Trúc che mặt sụt sịt: "Anh Thành... Em biết anh nhớ nhung Tú Anh... Nhưng... Nhưng đâu cần làm ra cái trò đó?"

Bắc Huy Thành nhìn sang Trần Tú Chương ra hiệu.

Trần Tú Chương lập tức hiểu ý, nói ngay với đám người làm: "Tất cả đi làm việc đi!"

Đám người làm mau chóng rời đi toàn bộ.

Bắc Huy Thành đóng cửa phòng lại. Đi đến ngồi trên ghế, lạnh lùng quan sát biểu hiện sắc thái của Lý Ngân Trúc: "Tại sao cô lại có mặt ở phòng này?"

Kỳ lạ là, hắn chỉ nhớ mỗi việc hắn tới căn phòng này để đánh đàn, còn những chuyện sau này thì không nhớ gì nữa. Kể cả việc hắn đã về phòng lúc nào, thay đồ mới bao giờ, hắn cũng rất mơ hồ.

Lý Ngân Trúc ngước đôi mắt hoe đỏ lên nhìn Bắc Huy Thành, vô tình lại cố ý để lộ mấy dấu hôn trên cổ: "Tối qua em vô tình trông thấy phòng đàn sáng đèn nên đến xem thử. Trông thấy anh buồn bã nên đến an ủi, rồi đột nhiên anh ôm lấy em... Còn liên tục gọi Tú Anh, Tú Anh... Sau đó... Sau đó..."

Nói đoạn, Lý Ngân Trúc xấu hổ quay mặt đi, nghẹn ngào run rẩy đôi bờ vai.

Sắc mặt Bắc Huy Thành không đổi, ánh mắt hắn ghim chặt như mũi phi tiêu trên bảng, xem xem những lời Lý Ngân Trúc nói có bao phần là thật, bao phần là giả.

Lý Ngân Trúc quay lại nhìn Bắc Huy Thành, ấm ức rơi nước mắt: "Em vừa mồ côi, vừa bị què, bây giờ còn mất đi trong trắng, anh nói xem tương lai sau này của em biết đi về đâu đây?"

Kim Tiên bất bình thay cho cô Trúc, vừa nói vừa nức nở: "Thị trưởng, anh không thể trốn tránh trách nhiệm được!"

Nói rồi, cô vén chăn, chỉ tay xuống những giọt máu đã khô dưới sàn: "Anh không tin có thể đến bệnh viện kiểm tra!"

Bắc Huy Thành nhìn theo hướng chỉ tay của Kim Tiên. Tuy hắn không nhớ mình có làm ra cái chuyện kia không, nhưng tối qua hắn đúng là đã đến đây, nhân chứng trong dáng vẻ khó coi còn ngồi đây, tang chứng vật chứng đầy đủ, hơn nữa hiện trường còn là căn phòng bất khả xâm phạm của hắn, hắn có mười cái miệng cũng không thể thanh minh nổi cho chính mình.

Ngay cả hắn, hắn cũng khó lòng tin bản thân mình trong sạch...

•••

Chiếc Jeep Grand Commander đen chạy băng băng trên đường lớn. Trần Tú Chương ngồi trước lái xe, bên ghế phụ là Kim Tiên, đằng sau là Bắc Huy Thành và Lý Ngân Trúc ngồi sát ở hai bên mé cửa. Không gian xe vốn rộng rãi thoải mái, lại bị sự im lặng đến đáng sợ này làm cho ngột ngạt bí bách, thiết bị điều hoà rõ ràng đang hoạt động mà lại như đã hỏng, cả Trần Tú Chương và Kim Tiên đều cảm thấy nóng đến vã cả mồ hôi hột.

Bắc Huy Thành quay mặt nhìn ra khung cảnh đang bị bỏ lại phía sau ngoài cửa sổ. Tay cầm điện thoại bấm tin nhắn gửi cho cái tên liên lạc: Chị Quyên.

[Chị sắp xếp cho em một bác sĩ phụ khoa uy tín và phòng riêng] -

- [Có chuyện gì thế?]

Bắc Huy Thành không trả lời.

Bắc Thuyền Quyên đợi một lúc không thấy em trai phản hồi, bà liền gọi trực tiếp.

Bắc Huy Thành lạnh lùng bấm từ chối cuộc gọi.

•••

Bệnh viện Trung ương Khởi Yên, khoa phụ sản, 7:10,

Bắc Thuyền Quyên thấp thỏm đi đi lại lại trước cửa phòng khám. Bà hết nhìn điện thoại vừa bị từ chối cuộc gọi lần thứ ba, rồi lại nhìn dòng tin nhắn của thằng em trai đã gửi tới vào mười lăm phút trước.

- [Chị sắp xếp cho em một bác sĩ phụ khoa uy tín và phòng riêng]

Nó cần phòng phụ sản riêng để làm gì?

Đương lúc Bắc Thuyền Quyên không biết phải làm gì lúc này, thì Bắc Huy Thành xuất hiện. Bên cạnh ngoài trợ lý Trần Tú Chương còn có sự hiện diện của Lý Ngân Trúc bước đi tập tễnh đang được Kim Tiên đỡ tay dìu dắt. Tất cả đều trong tình trạng đeo khẩu trang, đầu đội mũ kín mít.

Thấy vậy bà lập tức đi nhanh về phía đó.

Lý Ngân Trúc cúi đầu, lễ phép chào: “Em chào chị!”

Trần Tú Chương, Kim Tiên cung kính cúi đầu, đồng thanh: “Cô Quyên!”

Bắc Thuyền Quyên gật đầu thay lời đáp. Liếc mắt nhìn sang Lý Ngân Trúc qua một cái, rồi lại nhìn sang em trai như muốn xác minh lại những gì mình đang hoài nghi trong lòng. Phòng phụ sản riêng? Lý Ngân Trúc?

Bắc Huy Thành có thể nhìn rõ sự thất vọng trong mắt chị gái, hắn hổ thẹn lảng mắt nhìn xuống đất, ngập ngừng mở lời: “Nhờ chị kiểm tra cho Trúc...”

Lời còn chưa dứt, mặt hắn đã lệch hẳn sang một bên trước sự ngỡ ngàng của bao người. Má hắn nóng bừng lên, đau rát.

Bắc Huy Thành không bất ngờ, cũng chẳng tức giận. Hắn ngẩng gương mặt một bên má in rõ hình bàn tay năm ngón đỏ chót nhìn về phía Bắc Thuyền Quyên, cúi thấp đầu nói: “Nhờ chị!”

Bắc Thuyền Quyên hai mắt đỏ hoe nhìn em trai: “Dám làm dám chịu. Đàn ông đàn ang nói lí nhí thế ai nghe được?”

Bắc Huy Thành: “...”

Dù rất muốn nói gì đó, nhưng Trần Tú Chương vẫn chọn im lặng. Hắn chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi, có xen vào cũng chỉ làm mọi chuyện thêm loạn.

Lý Ngân Trúc áy náy nói nhỏ: “Chị Quyên đừng trách anh Thành... Chỉ là sự cố thôi...”

Bắc Thuyền Quyên không buồn liếc Lý Ngân Trúc hay đáp lời cô, bà trực tiếp quay lưng: “Cô đi theo tôi!”

“Vâng!”

Cánh cửa phòng khám mở rồi đóng, bên ngoài chỉ còn lại Bắc Huy Thành, Trần Tú Chương và Kim Tiên.

Bỗng từ đâu có tiếng chíp chíp chậm rãi tiến về phía ba người, âm thanh càng lúc càng lớn. Cả ba không ai bảo ai, đồng loạt dồn toàn bộ sự chú ý về phía đó.

Trần Tú Chương theo phản xạ không có điều kiện, vô tư đi về phía đó, vui vẻ dịu dàng: “Triều Vũ, chào con!”

Nguyệt Triều Vũ ngơ ngác nhìn quanh, mấp máy môi bi bô: “Bố... Bố...”

Trần Tú Chương nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Nguyệt Triều Vũ, xoa xoa đầu nó: “Bây giờ con đã chuyển sang đi tìm bố rồi hả?”

Nguyệt Trều Vũ ngây ngốc gật đầu: “Bố... Bố...”

Nó ngẩng đầu nhìn về phía Bắc Huy Thành và Kim Tiên đang đứng đằng sau lưng Trần Tú Chương, liền chỉ tay về phía hắn: “Cảm... Cảm ơn... Mẹ...”

Kim Tiên tròn mắt ngạc nhiên: “Không ngờ lại có thể gặp đứa bé này ở đây!”

Bắc Huy Thành tạm gác lại những chuyện kia, hắn đi tới trước mặt Nguyệt Triều Vũ, nửa quỳ nửa ngồi trước mặt nó: “Con còn nhớ bác à?”

Nguyệt Triều Vũ ấn ngón tay trỏ bé xíu vào vệt bàn tay trên má Bắc Huy Thành, cau màu chu mỏ nói: “Đau!”

Bắc Huy Thành cầm tay nó, lắc lắc đầu: “Không đau!”

Nguyệt Triều Vũ bất ngờ dính môi vào má Bắc Huy Thành hôn chụt một tiếng, vừa lắc đầu, vừa xua tay nói: “Hết đau!”

Nguyệt Triều Vũ cầm bàn tay quấn băng trắng của hắn lên, âu yếm vuốt ve, chu môi hôn xuống mu bàn tay hắn: "Hết đau!"

Bắc Huy Thành xoa đầu nó, nhoẻn môi mỉm cười: “Cảm ơn con!”

Đột nhiên có tiếng ai vang lên: “Bibi, con đây rồi!”

Bắc Huy Thành, Trần Tú Chương đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía đó. Một người đàn ông vẻ ngoài cao ráo, nhan sắc tuyệt đẹp trong bộ thường phục đang bước mau về phía họ.

Nguyệt Triều Vũ quay lại nhìn, nó lập tức lon ton chạy về phía đó, tiếng chíp chíp vang lên vui tai. Nó giơ cao hai tay, cất giọng cao vυ"t gọi to: “Bố! Bố!”

Nó như con chim nhỏ, xà vào chân Chung Định Tiến, bịn rịn ôm lấy chân anh: “Bố!”

Chung Định Tiến bế Nguyệt Triều Vũ lên, cau mày mắng yêu: “Con thật là. Không để ý con có chút mà con đã lạc ra tận đây rồi!”

Nguyệt Triều Vũ cười hì hì, ôm lấy mặt anh hôn chùn chụt: “Xin lỗi!”

Chung Định Tiến cười dịu dàng, hôn má nó: “Tha cho con đấy!”

Nguyệt Triều Vũ chỉ tay về phía Bắc Huy Thành: “Mẹ... Mẹ...”

Chung Định Tiến nhìn theo hướng chỉ tay của con gái, thì bắt gặp Thị trưởng cùng hai người khác cũng đang nhìn lại về phía anh. Anh từ tốn tiến tới, trịnh trọng khom lưng cúi đầu: “Thị trưởng, cảm ơn anh đã cứu vợ con em!”

Bắc Huy Thành giấu bàn tay bị thương ra sau lưng, lãnh đạm đáp: “Thì ra là vợ con của cậu.”

“Không có gì. Vợ con cậu sao rồi?”

“Hiện đã qua cơn nguy kịch, có điều vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Bác sỹ nói cần phải ở lại đây theo dõi thêm.”

Chung Định Tiến hoài nghi nhìn vào vết bàn tay trên má Bắc Huy Thành: “Anh không sao chứ?”

Bắc Huy Thành thờ ơ đáp: “Không sao!”

Chung Định Tiến vốn không thân không quen gì Bắc Huy Thành, nên hiển nhiên cũng chẳng có bất cứ lý do gì để ở lại lâu: “Vậy bố con em xin phép đi trước.”

“Ừm!”

“Bibi, chào các bác đi con!”

Nguyệt Triều Vũ ngoan ngoãn giơ bàn tay bé nhỏ lên vẫy vẫy.

Hai bố con Chung Định Tiến rất nhanh đã biến mất sau ngã rẽ. Bắc Huy Thành đến bên hàng ghế chờ ngồi xuống. Trần Tú Chương dẫn theo Kim Tiên đi mua nước và đá lạnh, để lại cho Thị trưởng một không gian riêng để bình tâm sau những gì đã xảy ra.

•••

Bên trong phòng khám,

Bên trong phòng khám đã có sẵn một bác sỹ nữ đứng tuổi. Trông thấy sự xuất hiện của Lý Ngân Trúc, bà lạnh lùng mở lời: “Gái lên giường nằm đi!”

Lý Ngân Trúc nằm trên giường chuyên dụng, hai chân dạng mở kịch cỡ gác lên bệ đỡ. Cô căng thẳng hít thở nặng nề, trong lòng không khỏi thấp thỏm lo âu. Làm thế nào bây giờ? Đêm qua tên già khú kia đã bắn vào bên trong không ít, lỡ như xét nghiệm ra mẫu tinђ trùng không phải của Bắc Huy Thành cô chắc chắn sẽ xong đời!

Lý Phù Quang lơ lửng trên đầu Lý Ngân Trúc, nhăn răng cười khà khà: |Chuyện nhỏ thôi mà, mẹ đừng lo!|

Bác sỹ Lâm Diễm Phương ngồi ở hướng đối diện, sử dụng máy móc và chuyên môn của mình quan sát dưới vạt váy Lý Ngân Trúc. Một lúc sau, bà trở ra trước, còn Lý Ngân Trúc ở lại chỉnh trang lại trang phục.

Lâm Diễm Phương ngồi nhìn kết quả xét nghiệm vừa thu được trên màn hình máy tính. Bà thở phào nhẹ nhõm, lẩm nhẩm thành tiếng: “Mình đã chứng kiến thằng Thành lớn lên, mình biết nó là người thế nào. Mình tin trong chuyện này nhất định có vấn đề. Quả nhiên là có vấn đề thật!”

Lý Phù Quang ngồi trên vai bác sỹ Lâm Diễm Phương, thổi hơi vào tai bà, thì thầm dụ hoặc: |Kết quả sai rồi!|

Đôi mắt tinh anh sáng ngời của bác sỹ Lâm Diễm Phương bỗng chốc trở lên vô hồn trống rỗng. Điểm sáng trên con ngươi biến mất, thế vào là hai điểm chấm tròn đen xì giữa lòng trắng dã: “Đúng là kết quả đã sai rồi!”

|Còn chờ gì nữa mà không sửa lại?|

Những ngón tay máy móc gõ trên bàn phím, tiếng máy in hoạt động vang lên, tờ giấy A4 trắng trượt xuống, trôi vào bên trong máy in, khi trở ra đã in đầy văn bản đen kịt.

Sau khi đem thứ mình tìm được bên trong cơ thể Lý Ngân Trúc xét nghiệm xong, bác sỹ Lâm Diễm Phương mang kết quả đã in thành tài liệu đưa cho Bắc Thuyền Quyên: “Chị tự xem đi.”

Bắc Thuyền Quyên đã từng hi vọng, rằng mọi chuyện đều là hiểu lầm. Nhưng kết quả sau cùng đã đập thẳng vào mắt, bà không muốn tin cũng phải tin. Em trai bà... Em trai bà quả thật là không còn đường lui nữa rồi!

Lý Ngân Trúc lặng lẽ đứng sau bức rèm chắn nhìn ra bên ngoài, trông thấy biểu cảm khó coi của Bắc Thuyền Quyên, cô biết chắc mọi chuyện đã được thằng con cô xử lý ổn thoả cả rồi. Bây giờ cô chỉ cần diễn thêm một chút, nhất định sẽ được như ý nguyện.

•••

Bắc Thuyền Quyên mở cửa phòng khám bước ra, thấy Bắc Huy Thành đang ngồi trên ghế chờ ngoài cửa, còn Trần Tú Chương và Kim Tiên ngồi ở ghế bên khác.

Bà đi tới, đưa kết quả xét nghiệm cho Bắc Huy Thành: “Tự xem đi.”

Bắc Huy Thành không dám tin vào những gì mình vừa đọc được, nhưng lại chẳng có bất kỳ lời nào để biện minh. Chị gái hắn đích thân theo dõi buổi kiểm tra, hắn còn có thể nghi ngờ được cái gì nữa?

Bắc Thuyền Quyên thất vọng lắc đầu: “Thành! Chị không ngờ em lại có thể phạm phải lỗi này.”

“...”

“Em định đối mặt với Tú Anh dưới suối vàng như thế nào?”

Bắc Huy Thành thất thiểu đáp: “Em cũng không biết!”

“Em có lỗi với Tú Anh...”

Hết lăng xả đi cứu kẻ hại chết vợ con mình, đến làm ra chuyện thất đức với bạn thân của vợ. Hắn quả thật là một tên phế vật!

Bắc Thuyền Quyên: “Em định xử lý chuyện này thế nào?”

Bắc Huy Thành đứng dậy, lạnh lùng nói: “Nhận lấy hậu quả do chính mình tạo ra!”

Nhìn theo bóng lưng cao lớn cô độc của em trai, Bắc Thuyền Quyên đau lòng đỏ hốc mắt.

[Cô Quyên, thị trưởng đột nhiên lang thang dưới trời mưa. Lúc em chạy ra gặng hỏi thì anh ấy ngất luôn.]

[Em thấy anh ấy cứ như người mất hồn ấy. Giống kiểu trúng tà!]

Đột nhiên, ký ức về những nội dung quan trọng trong cuộc gọi tối qua hiện về trong tâm trí Bắc Thuyền Quyên. Cô không tin em trai cô là loại người vì cô đơn nhiều năm mà làm bừa, huống chi nó yêu em dâu nhiều như thế, sao có thể vì nhiều năm không gần nữ giới mà làm ra cái chuyện kia với bạn thân của vợ?