Chương 17: Hung Thủ Thật Sự?

Mở của phòng khám bước vào, đối diện với ánh nhìn của bác sỹ Lâm Diễm Phương, Bắc Huy Thành bề ngoài điềm đạm như chẳng có gì, nhưng sâu trong lòng là nỗi hổ thẹn ê chề.

Lâm Diễm Phương, bạn thân của chị gái Bắc Thuyền Quyên hắn từ thời cấp Hai. Sau này, cả hai người cùng đỗ vào trường y Lộc Khang, ra trường thì cùng vào làm tại bệnh viện Trung ương Khởi Yên. Bắc Thuyền Quyên chuyên khoa cấp cứu, còn Lâm Diễm Phương chuyên khoa phụ sản. Cả hai đều là những vị bác sỹ tài giỏi, được người người nhà nhà kính trọng.

Lâm Diễm Phương đối xử với hai anh em hắn rất tốt, chẳng khác nào người chị gái thứ hai. Ngày hôm nay, để bà thấy được chuyện đáng xấu hổ này hắn không khỏi mất mặt, chẳng dám đối diện với bà.

Không đợi Bắc Huy Thành mở lời, Lâm Diễm Phương thất vọng lắc đầu. Bà đứng dậy, lẳng lặng rời đi, tạo điều kiện cho hắn đối mặt với hậu quả của chính mình.

Bắc Huy Thành vén rèm, đi vào bên trong khu vực khám. Từ cửa hắn đã trông thấy Lý Ngân Trúc đang ngồi thẫn thờ trên giường khám.

Lý Ngân Trúc cảm nhận được có ai đang nhìn mình, bèn quay mặt nhìn đáp lại. Một người đàn ông với dáng người cao ráo thẳng tắp đứng đó, cùng gương mặt tuyệt đẹp và mái đầu hoa râm, hướng đôi mắt màu cà phê dửng dưng lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô.

Đôi bên bốn mắt nhìn nhau một hồi. Bắc Huy Thành cất bước, tiến lại gần giường khám, nghiêm túc khom lưng cúi đầu: “Xin lỗi!”

Lý Ngân Trúc quay mặt đi, dùng tay gạt vột giọt nước mắt vừa rơi: “Anh định xin lỗi là xong?”

“Thế còn cần cảnh sát để làm gì nữa?”

Bắc Huy Thành đứng thẳng dậy, nhàn nhạt đáp: “Cô muốn thế nào?”

Lý Ngân Trúc thẹn quá hoá giận, quay phắt sang nhìn hắn: “Anh Thành, thái độ đó của anh là có ý gì?”

“Em bây giờ cũng hơn ba mươi rồi, vừa không có gia thế, vừa không có tuổi trẻ, còn bị què chân, anh bảo những tháng ngày sau này em biết sống thế nào?”

“Em cũng đâu thể ăn nhờ ở đậu nhà anh mãi?”

“Người nào còn dám lấy một bà già què quặt, nghèo nàn, thất tiết như em?”

Bắc Huy Thành điềm tĩnh đáp: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

“Trách nhiệm? Anh định chịu trách nhiệm thế nào?”

Lý Ngân Trúc vỗ vào cái chân bị què của mình: “Anh nên nhớ, cái chân này của em là vì vợ của anh mà phế!”

“Vợ chồng nhà các người, một người khiến tôi bị què, một người khiến tôi thất tiết, đúng là trời sinh một cặp!”

Bắc Huy Thành không vui, cất giọng lạnh tanh: “Đừng lôi Tú Anh vào chuyện này!”

Lý Ngân Trúc cười nhạt: “Xót vợ à? Thế còn những gì hai người gây ra cho tôi, anh có từng thấy thương hại tôi một chút nào không?”

Bắc Huy Thành không đáp, trực tiếp lảng sang câu hỏi khác: “Cô muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?”

“Chỉ cần việc tôi có thể làm tôi quyết không từ chối!”

Lý Ngân Trúc nghi hoặc nhìn thẳng vào mắt hắn: “Anh lấy mất lần đầu của tôi, anh nói xem anh định chịu trách nhiệm kiểu gì?”

“Bồi thường tiền cho tôi à? Hay kiếm đại thằng nào đấy cho tôi lấy là xong?”

Bắc Huy Thành im lặng, siết tay nắm chặt thành quyền vài giây rồi buông lỏng. Toan hé môi định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Lý Ngân Trúc cười trong đau khổ: “Anh Thành ạ. Anh chỉ thông minh trong việc quản lý Lộc Khang và Tú Anh thôi. Đến cái chuyện chịu trách nhiệm sau khi lột đồ con gái nhà người ta như thế nào, là anh không biết hay cố tình không biết?”

Bắc Huy Thành kiên định nói: “Ngoài Tú Anh, tôi không muốn lấy bất kỳ ai!”

Lý Ngân Trúc đứng dậy, túm chặt cổ áo Bắc Huy Thành: “Vậy còn tôi? Một bà cô già vừa què vừa thất tiết như tôi còn ai muốn lấy đây?”

“Tôi cũng muốn kết hôn, sinh con, cùng người đàn ông mình yêu đi đến bạc đầu như Tú Anh kia mà?”

Hai mắt Lý Ngân Trúc giàn giụa, nước mắt như pha lê rơi đầy xuống gương mặt thanh tú. Cô gục mặt vào giữa ngực Bắc Huy Thành, run rẩy bật khóc: “Bắc Huy Thành, đêm qua khi anh ôm lấy tôi anh đã nghĩ cái gì trong đầu vậy?”

“Nhầm tưởng tôi sang Tú Anh ư?”

“...”

Đến giờ phút này, Bắc Huy Thành vẫn không sao nhớ nổi chuyện xảy ra đêm qua sau khi hắn đến phòng đàn là gì. Tuy rằng linh cảm mách bạo có uẩn khúc đâu đây, nhưng với tình hình trước mắt khiến hắn tiến thoái lưỡng nan, không biết nên phải xử lý thế nào cho phải.

Lý Ngân Trúc nức nở: “Xong chuyện, anh tiếp tục làm Thị trưởng cao cao tại thượng, còn tôi chỉ là một con què già nua không ai cần.”

“Anh còn hoài nghi, đưa tôi tới nơi này để người ta làm xét nghiệm. Kết quả đã rành rành ra đấy, anh bây giờ lại nói không muốn lấy ai ngoài Tú Anh?”

“Nếu đã như vậy, anh không nên làm như vậy với tôi mới đúng chứ?”

Bắc Huy Thành túm lấy hai bên bắp tay Lý Ngân Trúc bóp mạnh, buộc cô bị đau mà phải đứng thẳng dậy ngay tức khắc. Hắn đẩy cô ra, lạnh lùng nói: “Lý Ngân Trúc... Tôi đã nói, tôi sẽ chịu trách nhiệm trong việc này. Nếu cô đã muốn như vậy thì cứ như vậy đi.”

Lý Ngân Trúc ngồi xuống ghế, hai tay bưng mặt, đôi bờ vai yếu ớt run rẩy. Bắc Huy Thành trông thấy tưởng cô đang ấm ức, nhưng thực chất là cô đang cố kiềm lại tiếng cười khoái chí...

•••

Bắc Huy Thành mở cửa phòng khám bước ra, theo sau là Lý Ngân Trúc tập tễnh từng bước với đôi hốc mắt đỏ hoe. Nhìn thấy Bắc Thuyền Quyên và bác sỹ Lâm Diễm Phương còn ngồi ngoài hàng ghế chờ, Bắc Huy Thành khom lưng cúi đầu thay lời chào rồi cứ thế rời đi trước.

Trần Tú Chương lập tức đứng bật dậy, bước mà như chạy đuổi theo Bắc Huy Thành.

Kim Tiên mau chóng đến đỡ Lý Ngân Trúc, quan tâm hỏi han: “Cô Trúc, cô không sao chứ?”

Lý Ngân Trúc lắc đầu: “Không sao!”

Cô quay sang Bắc Thuyền Quyên: “Chị Quyên, em xin phép.”

Cô nói với Kim Tiên: “Tiên, chúng ta đi.”

Bắc Thuyền Quyên nhìn theo bóng dáng tập tễnh cần có người dìu của Lý Ngân Trúc, đáy mắt bắn ra tia coi thường cùng nghi ngờ: “Con người này không đơn giản.”

Bác sỹ Lâm Diễm Phương bấu chặt đôi tay vào nhau, đắn đo một hồi lâu mới dám mở lời: “Quyên, tớ thấy có gì đấy sai sai.”

Bắc Thuyền Quyên đi tới ngồi bên cạnh cô bạn thân: “Sai chỗ nào?”

“Không biết nữa. Nhưng tớ cảm thấy kết quả lần này có vấn đề ở đâu đó.”

“Không phải chính cậu là người xét nghiệm và cho ra kết quả ư?”

“Đúng là như thế...”

Lâm Diễm Phương vỗ vỗ đỉnh đầu mình: “Từ lúc kiểm tra cho con bé kia đến giờ tớ cứ thấy đầu mình nặng nề, đau nhức khó chịu sao sao ấy. Mãi đến khi con bé đó đi rồi tớ mới thấy đỡ hơn một chút.”

“Chẳng biết có phải dạo này bận quá nên căng thẳng hay không nữa?”

Bắc Thuyền Quyên vỗ vai bạn mình: “Nếu cảm thấy không ổn thì nghỉ ngơi đi. Tớ về văn phòng.”

•••

Văn phòng trưởng khoa, khoa cấp cứu,

Bắc Thuyền Quyên nhìn vào màn hình điện thoại đang gọi Fatime cho cô em út Bắc Nguyệt Ly: “Em với mẹ chuẩn bị đến đâu rồi?”

Bắc Nguyệt Ly đang sắp xếp đồ vào vali, cô cười tươi: [Sắp xong rồi ạ! Chiều em với mẹ bay vào Lộc Khang.]

“Dạo này sức khoẻ mẹ thế nào?”

[Mẹ vẫn thế, chỉ là tuổi già nên hay bị đau nhức xương khớp!]

“Ừm. Nhớ mang theo thuốc thang đầy đủ cho mẹ đấy.”

[Vâng!]

“Em nói cho thằng Thành biết chưa?”

[Em chưa. Anh Thành bận như thế, chắc gì đã có thời gian nghe máy.]

“Bình thường thì chị không biết. Chứ bây giờ nó thừa có thời gian.”

[Sao thế?]

“Nó vừa ở đây về rồi!”

[Anh ý đến thăm nạn nhân thai phụ bị bắt cóc trưa hôm qua à?]

“Không, đến khoa phụ sản xét nghiệm!”

Bắc Nguyệt Ly ngạc nhiên đến dừng cả việc đang làm, cô vội vàng cầm điện thoại lên, nghi hoặc hỏi lại: [Anh ý bị gì mà xét nghiệm ở khoa phụ sản?]

“Không phải thằng Thành!”

[Thế là ai?]

[Ôi dồi ôi chị Quyên ơi! Có gì chị nói luôn hộ em cái! Nghe chị nói mà em xót hết cả ruột lên đây này!]

“Con Trúc đến xét nghiệm!”

[Chị Trúc?]

Bắc Thuyền Quyên kể hết mọi chuyện cho em gái nghe, bao gồm cuộc gọi nửa đêm của Trần Tú Chương và biểu hiện khác thường của bạn thân Lâm Diễm Phương.

Bắc Nguyệt Ly chau mày: [Để em bay ra đấy rồi tính.]

Bắc Thuyền Quyên uống một ngụm trà: “Hi vọng mọi chuyện không quá tệ.”

[Chị. Chị phải tin vào nhân phẩm của anh Thành.]

“Chị cũng muốn tin. Nhưng nhân chứng vật chứng rành rành ra đó, chị muốn tin cũng không nổi.”

[Đôi khi những cái ta tận mắt trông thấy, tận tai nghe thấy chưa phải là thật.]

•••

Lúc Trần Tú Chương đuổi kịp Thị trưởng, cũng là lúc chiếc Jeep Grand Commander đen khuất hẳn phía sau cánh cổng bệnh viện. Hết cách, hắn đành ra đường bắt bừa một chiếc taxi, vừa hay Lý Ngân Trúc được Kim Tiên dìu tới.

Trần Tú Chương mở cửa ghế phụ, quay sang Lý Ngân Trúc: “Thị trưởng có việc đi trước rồi ạ. Để em đưa cô Trúc về!”

Lý Ngân Trúc lắc đầu: “Ngày mai giỗ Tú Anh rồi, tôi muốn đến thăm bố mẹ nuôi.”

“Vâng. Vậy để em đưa cô Trúc đi.”

“Cảm ơn chú Chương!”

•••

Hạ Gia,

Lưu Thái Hà chìa tay về phía trước, niềm nở nói: "Chú Thành, bà chủ đang chăm sóc hoa ở đây."

Bắc Huy Thành gật đầu: "Vâng, để con tự mình ra đó hỏi thăm mẹ con."

"Vâng!"

Sau khi Lưu Thái Hà rời đi, Bắc Huy Thành sải bước tiến nhanh về phía Tăng Thanh Hoa đang rắc phân lân chăm bón vườn cỏ ba lá xanh tốt tươi: "Mẹ, để con bê cho."

Nói rồi, hắn khéo léo lấy đi chậu phân lân, chẳng ngại bản thân đang mặc vest chỉnh tề, cứ thế một tay còn quấn băng trắng ôm chậu, một tay không mang bao tay vυ"c từng nắm rắc đều xuống đất.

Cỏ ba lá, loài cây mà vợ hắn thích nhất. Lúc cưới, cô có tặng hắn một cây, nhưng đúng hôm ngày tang vợ, chậu cây ấy đã bị ai làm vỡ. Cũng kể từ đó hắn không còn chăm sóc thêm một chậu cây cỏ bốn lá nào nữa.

Người không còn, có chăm bao nhiêu chậu cũng vô ích.

Tăng Thanh Hoa thò tay vào chậu bốc một nắm phân lân, vừa rắc khắp nơi vừa mở lời: “Ngày hôm qua, mẹ đã thấy con trên ti vi.”

“...”

“Đứa bé kia là con của Nguyệt Vân San?”

Tuy Bắc Huy Thành không đáp, nhưng sự im lặng của hắn đã cho bà một lời giải đáp.

Tăng Thanh Hoa rắc hết lại bốc thêm nắm phân lân nữa: “Mẹ có thấy tay con bị làm mờ. Bị thương sao?”

Bắc Huy Thành nhàn nhạt đáp: “Chỉ là một vết thương nhỏ thôi!”

Tăng Thanh Hoa lắc đầu. Rắc xong nắm phân lân trên tay, bà thôi không bốc thêm nữa. Cởi bỏ gang tay cao su, bà ngồi xuống sân giếng nhỏ mở vòi nước rửa tay: “Trên danh nghĩa, con là con rể của mẹ. Nhưng kể từ khi con gọi mẹ là mẹ, con cũng là con trai của mẹ.”

“Cho dù chỉ là một vết thương nhỏ, mẹ cũng rất đau lòng.”

Bắc Huy Thành bỏ chậu phân lân xuống, đến vòi nước toan tự mình rửa tay, thì Tăng Thanh Hoa đã giúp hắn rửa sạch sẽ.

Bà buông tay hắn ra, đến mái đình ngồi xuống. Làn gió lướt qua, thổi đi cơn nóng lực trong bà.

Bắc Huy Thành ngồi xuống ghế, tự mình hãm một ấm trà mới. Rót trà ra chén, hắn đặt xuống trước mặt Tăng Thanh Hoa: “Con mời mẹ!”

Tăng Thanh Hoa nâng chén trà lên, hương trà thơm thơm phảng phất trước mũi. Nhấp môi uống một ngụm, bà nói: “Tình hình nạn nhân thế nào rồi?”

Bắc Huy Thành nhàn nhạt đáp: “Hiện đang trong bệnh viện Khởi Yên!”

“Xem ra con rất rành về vụ việc lần này.”

“Quả là một Thị trưởng tốt.”

Nhận ra hàm ý trong câu nói của mẹ vợ, Bắc Huy Thành nhìn ra khung cảnh bên ngoài mái đình: “Mẹ yên tâm. Con chưa từng quên vợ con con ra đi như thế nào.”

Tăng Thanh Hoa mỉm cười, nốt ruồi đen to giữa trán bà càng làm bà thêm từ bi phúc hậu: “Chuyện đã qua rồi, có làm gì cũng chẳng thể khiến Tú Anh sống lại. Thay vì mệt mỏi bởi hận thù, chi bằng bình lặng mà sống qua ngày.”

“Cô ta đi tù ba năm, bị bắt cóc nhưng vẫn toàn mạng quay về âu cũng là cái số của cô ta. Tương lai cô ta có ra sao, cứ để ông Trời định đoạt. Chúng ta không có quyền gì để phán xét.”

Bắc Huy Thành im lặng không nói gì. Nhưng sâu thẳm trong trái tim lại đầy rẫy những toan tính.

Ông Trời không định đoạt được tương lai của cô, nhưng hắn thì có thể!

Bắc Huy Thành: "Sức khỏe bố con thế nào?"

Tăng Thanh Hoa: "Vẫn bình thường!"

“Con bé Khanh thì bận tối mày tối mặt để quản lý công ty.”

“Còn em Thanh?”

Tăng Thanh Hoa bất lực lắc đầu: "Vẫn như mọi khi, chẳng một gia sư nào muốn dạy nó học cả."

"Bố mẹ cũng hết cách. Năm nay nó đã gần ba mươi tuổi rồi, mà một con chữ cũng không biết. Đến các chuyên gia ⁽¹⁾Autis cũng bó tay, lại càng chẳng thể thuê được gia sư tốt. Mẹ chỉ sợ khi bố mẹ chết đi, nó chẳng còn ai để dựa vào..."

Bà đau lòng thở dài một hơi não nề: "Chị lớn thì không còn. Chị hai rồi cũng phải lấy chồng sinh con, không thể chăm lo cho nó mãi được..."

Bắc Huy Thành khẽ an ủi: "Mẹ yên tâm. Con sẽ cố tìm được người phù hợp để dạy bảo em."

Tăng Thanh Hoa: "Cảm ơn con!"

Bắc Huy Thành: "Ngày mai giỗ vợ con rồi, bố mẹ cùng các em qua nhà con làm mâm cơm."

"Ừ. Có gì bố mẹ sẽ qua."

Tăng Thanh Hoa quan tâm hỏi han: "Bà thông gia dạo này thế nào?"

Bắc Huy Thành lễ phép đáp: "Mẹ con vẫn khoẻ ạ!”

Đúng lúc đó Lưu Thái Hà dẫn theo Lý Ngân Trúc đang được Kim Tiên dìu dắt đi tới.

Ngay khi vừa trông thấy mẹ nuôi, Lý Ngân Trúc tập tễnh hấp ta hấp tấp lại gần mái đình. Không để mọi người kịp phản ứng, cô lập tức khuỵu gối quỳ xuống, xấu hổ cúi gằm mặt: “Mẹ, con có lỗi với mẹ và Tú Anh!”

Dù sắc mặt Bắc Huy Thành đã đen kịt, nhưng hắn vẫn im lặng xem xem người phụ nữ này định giở trò gì.

Kim Tiên vội túm lấy bắp tay Lý Ngân Trúc: “Cô Trúc, cô đứng dậy đi!”

Lý Ngân Trúc gạt tay Kim Tiên ra, ngước đôi mắt ướt đẫm nhìn mẹ nuôi.

Lưu Thái Hà đỡ Lý Ngân Trúc đứng dậy: “Cô Trúc muốn nói gì thì cũng đứng lên trước đã.”

Lý Ngân Trúc lắc đầu nguầy nguậy, vùng mình thoát khỏi Lưu Thái Hà, ngoan cường quỳ xuống trở lại: “Mẹ...”

Tăng Thanh Hoa bình thản nhấp môi uống trà, lạnh lùng nói: “Con có lỗi gì với mẹ và Tú Anh?”

Lý Ngân Trúc cào cấu tay vào nhau, dè dặt nói nhỏ: “Đêm qua... Đêm qua con...”

Cô ngước nhìn Bắc Huy Thành, đối diện với ánh mắt màu cà phê lạnh như băng ấy cô thoáng run sợ, ngập ngừng nói: “Đêm qua con và anh Thành đã đi quá giới hạn...”

Toàn bộ sự chú ý lập tức dồn vào Bắc Huy Thành. Bắc Huy Thành vẫn im lặng, không phản bác cũng chẳng thanh minh. Cũng chính sự im lặng này của hắn đã trở thành lời giải đáp cho sự hoài nghi của tất cả mọi người.

Lý Ngân Trúc dập đầu khấn: “Mẹ... Mẹ thương tình con đã lớn tuổi... Vừa mồ côi, vừa bị què... Tác thành cho con và anh ấy...”

Tăng Thanh Hoa vẫn cố chấp tin tưởng vào con rể của mình, bà nhìn thẳng vào mắt Bắc Huy Thành.

Bắc Huy Thành cất giọng nhẹ hẫng: “Con xin lỗi!”

“Xin lỗi?”

“Xin lỗi là xong sao Bắc Huy Thành?”

Bắc Huy Thành đứng dậy, không nói một lời rời đi một mạch.

Lý Ngân Trúc nhìn theo bóng lưng đang xa dần của hắn, rồi lê lết bò bằng đầu gối đến sát bên chân Tăng Thanh Hoa. Cô ôm lấy chân bà, ngước gương mặt đẫm nước lên nhìn bà: “Mẹ... Con tuy không phải con ruột của mẹ... Nhưng con cũng muốn có một gia đình, sinh con đẻ cái, bầu bạn bên chồng mình đến già...”

Tăng Thanh Hoa quay mặt đi: “Thằng Thành sẽ chịu trách nhiệm cho con?”

“Vâng ạ!”

“Nếu đã như vậy, mẹ không còn gì để nói.”

“Nó đã ở vậy bốn năm nay, về tình về lý đều thoả đáng. Sở dĩ, việc nó có tái hôn hay không là chuyện của nó, không ai được phép can thiệp.”

“Chúc con hạnh phúc!”

•••

Làn mi cong khẽ động đậy, mí mắt từ từ hé mở ngước nhìn trần nhà. Nguyệt Vân San nhíu mày khó chịu, đảo nhìn xung quanh dò xét. Bốn bức tường trắng tinh, tiếng máy móc kêu tít tít, mùi thuốc sát trùng nồng nặc khắp nơi. Sau khi xác định được đây là đâu, cô toan nâng mình ngồi dậy thì bên ngoài vang lên tiếng cửa mở rồi đóng.

Vừa vào đã trông thấy Nguyệt Vân San định ngồi dậy, Chung Định Tiến vội đặt Nguyệt Triều Vũ xuống, mau chóng đi tới đỡ cô nằm xuống trở lại: “Em vẫn còn yếu lắm, nằm thêm đi.”

Anh vặn nút, nâng cao đầu giường giúp Nguyệt Vân San thoải mái hơn. Nguyệt Triều Vũ lon ton trên đôi dép chíp chíp tới gần, anh bế nó đặt lên đùi mình.

Nguyệt Triều Vũ giơ hai tay về phía Nguyệt Vân San: “Mẹ bế... Mẹ bế...”

Chung Định Tiến gạt tay nó xuống, nghiêm giọng: “Mẹ con đang mệt, ngoan nào.”

Nguyệt Triều Vũ xụ mặt buồn thiu.

Nguyệt Vân San đưa tay về phía Nguyệt Triều Vũ: “Em không sao, để em ôm con một lúc.”

Dưới sự kiên quyết của Nguyệt Vân San, Chung Định Tiến không thể không nghe theo.

Nguyệt Triều Vũ ngoan ngoãn ngồi trên lòng mẹ, vừa ôm vừa nghiêng đầu nằm trên ngực mẹ.

Nguyệt Vân San hôn trán nó, âu yếm cọ má vào đỉnh đầu nó.

Bấy giờ cô mới nhận ra cái bụng to của mình đã không còn, ký ức về khoảng thời gian kinh hoàng trước đó từ từ hiện về.

Cô bị một tên lạ mặt bắt cóc, sau đó tên đó đã lao xe xuống sông. Hắn chật vật đưa cô lên bờ rồi định đem cô đi đâu đó. Khi trông thấy cái hố sâu, cô đã đẩy hắn xuống...

Khi thấy hắn định trèo lên, cô đã dùng gậy gỗ đánh hắn, còn dùng thanh gỗ gắn cây đinh lớn đánh liên tục vào đầu hắn...

Cuối cùng, cô kiệt sức nằm vật ra đất. Vừa cắn chặt chiếc qυầи ɭóŧ, vừa gồng mình sinh non...

Nguyệt Vân San vội nắm lấy tay Chung Định Tiến, hoảng hốt hỏi dồn: “Con đâu?”

Chung Định Tiến dịu dàng nắm lấy tay cô, vỗ vỗ trấn an: “Rất may đội cứu hộ đến kịp, cả con và em đều không sao!”

“Hiện con đang được theo dõi trong l*иg ấp.”

Nước mắt lăn dài trên gò má chỉ sau một đêm đã gầy đi không ít, Nguyệt Vân San nghẹn ngào nhìn Nguyệt Triều Vũ: “Bibi lúc mới sinh cũng nằm l*иg ấp. Bây giờ đến Bobo cũng vậy. Em thật là... Một người mẹ tồi.”

Chung Định Tiến ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc cô dỗ dành: “Em đừng tự trách, chuyện này chẳng ai muốn cả!”

“Không phải lỗi của em, đừng nghĩ ngợi gì nhiều!”

Nguyệt Vân San úp mặt vào lòng anh, bờ vai bé nhỏ khẽ run lên.

•••

Đêm khuya tĩnh mịch, trăng khuyết ngự trị giữa trời, các vì sao rải rác khắp nơi.

Ánh trăng chiếu sáng, nhân gian về đêm tù mù huyễn hoặc. Ngọn gió lướt qua, thổi lon bia rỗng lăn trên mặt phẳng, lẹt kẹt... Lẹt kẹt...

Một lon bia mới được cậy mở, Bắc Huy Thành ngồi dựa lưng vào tấm bia mộ, một chân co, một chân duỗi. Hắn ngửa cổ nhìn vầng trăng khuyết trên cao, nốc từng ngụm bia cay xè mát lạnh.

Gác tay lên đầu gối, tay lúc lắc lon bia đã vơi được phân nữa, hắn đau khổ thều thào: “Tú Anh... Anh... Anh là một thằng tối...”

“Anh đã phản bội em rồi...”

Ngửa cổ uống cạn nửa lon bia còn lại, Bắc Huy Thành buồn rầu thả tay mặc cái lon rỗng rơi xuống đất, chậm rãi lăn đến bên cạnh những lon rỗng khác.

Người đàn ông ấy, đêm hôm như kẻ điên ngồi ngoài nghĩa trang khóc lóc trong men say. Được một hồi, hắn dựa lưng vào bia mộ ngủ gục lúc nào chẳng hay, gió đêm vi vu thổi mái tóc bay tán loạn, tiếng côn trùng trong những bãi cỏ gần đấy rả rích thê lương.

•••

Chiếc Honda City RS đỏ rọi đèn chạy băng băng trên đường, khung cảnh hai bên từ đường bê tông trải dài giữa hàng đèn sáng rực chuyển sang con đường đất tăm tối u ám, hai bên mọc đầy cây cối, um tùm như rừng rậm.

Sau một hồi di chuyển, chiếc Honda City RS đỏ dừng lại trước cây cầu bê tông bắc ngang đầm lầy. Bốn bề xung quanh tối om, không gian tĩnh mịch quạnh quẽ, tiếng mèo gào thảm thiết, tiếng cú lợn vang trời khiến người ta không khỏi rùng mình lạnh sống lưng.

Hồng Công Vinh kéo cửa ghế lái phụ mở ra, lịch sự khom lưng chìa tay, để một bàn tay ngọc ngà xinh đẹp từ bên trong vịn vào.

Lý Ngân Trúc đặt chân xuống xe, thản nhiên vịn tay Hồng Công Vinh đứng thẳng dậy: "Ở đây chờ em."

Hồng Công Vinh giúp Lý Ngân Trúc lấy chiếc nạng dưới gầm ghế: “Trúc đi cẩn thận!”

Lý Ngân Trúc vuốt cằm Hồng Công Vinh, nhoẻn môi cười ngọt lịm: “Chút nữa sẽ thưởng cho anh.”

Ánh mắt Hồng Công Vinh sáng lên, giấu đi tia vui mừng, hắn gật đầu lia lịa: “Anh đợi!”

Đứng dựa lưng vào xe, dõi theo bóng lưng đang tập tễnh từng bước của Lý Ngân Trúc dần bị bóng đêm nuốt chừng hoàn toàn. Hồng Công Vinh rút trong túi bao thuốc lá, châm lửa đốt một điếu, phì phèo nhả khói một hồi mới chịu lên xe ngồi. Hắn chỉnh ghế lái ngả ra sau, hai chân vắt vẻo lên vô lăng, tay kẹp điếu thuốc vắt ra bên ngoài cửa sổ.

Đi bộ được một đoạn, trông thấy phía đối diện là gian nhà cấp bốn chìm trong sắc đèn đỏ rực tựa như máu cũ kĩ kinh dị, Lý Ngân Trúc không chút dè dặt hay sợ hãi, cứ thế đi thẳng vào trong.

Trước mắt Lý Ngân Trúc, một bàn thờ bằng gỗ dưới ánh đèn đỏ rực. Trên điện đặt bức tượng quỷ Dạ Xoa ba đầu sáu tay. Ba khuôn mặt của tượng tuy chia làm ba cảm xúc: buồn, vui, tức giận, nhưng vẫn vô cùng hung tợn. Trên sáu cánh tay cầm đủ thứ món, ba cánh tay trái từ trên xuống dưới để quyền trượng, óc người tươi sống, tim người còn nhịp đập; ba cánh tay phải từ trên xuống dưới để kiếm gỗ mục, nội tạng con người lòng thòng, đôi cầu mắt con ngươi còn đen tròng còn trắng dã trông vô cùng đáng sợ.

Phía trước bàn thờ đặt một hộp sọ người đã khô làm giá kê nến, chính giữa đặt con gà trống sống bị nhốt trong l*иg nhỏ. Cổ con gà bị buộc cố định chìa khỏi ô sắt nhỏ, làm nó đau đớn kêu rên thống khổ, từ mỏ nó nhỏ từng giọng máu đỏ tươi xuống chiếc tô bằng sứ trắng phía dưới. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, khi máu vừa chạm vào đáy bát thì liền biến mất, như chưa có gì từng xảy ra.

Đối diện với khung cảnh quỷ dị ấy, Lý Ngân Trúc tuy đã không ít lần đến đây, nhưng không khỏi bị dọa cho căng thẳng đến quên cả hô hấp. Cô hít sâu một hơi lấy lại cảm xúc, rồi nhấc chân bước qua ngưỡng cửa.

Rút ba nén hương trong bọc, Lý Ngân Trúc châm lửa bằng ngọn nến bên cạnh, sau đó cắm ngay ngắn vào trong lư sứ đã cũ kĩ.

Cô thành tâm quỳ gối trên đệm, hai tay chắp trước ngực. Mắt khép lại nhắm nghiền, môi đỏ son lẩm nhẩm gì đó mà chỉ có mỗi bản thân cô hiểu được.

Từ bên trong cửa buồng bên cạnh, người đàn ông trung niên trong bộ đồ trừ tà màu đen bước ra. Ông có diện mạo dữ tợn, chân mày rậm như hai con sâu róm, cặp mắt đen sâu hoắm ngùn ngụt sát khí, quầng mắt thâm sì như kẻ lâu ngày mất ngủ, râu ria đen bóng mọc quanh mép và tụ dài tại nơi chóp cằm.

Trông thấy Lý Ngân Trúc đang thành tâm khấn vái, Kha Anh Tài vuốt râu gật gù cười khà khà. Ông không nói câu nào, lặng lẽ xoay người trở lại vào trong buồng.

Lý Ngân Trúc đứng dậy, mau chóng đi theo Kha Anh Tài.

•••

Trong này cũng giống như ngoài kia, không gian chìm vào sắc đỏ rực như máu. Trên tường tường gắn kín kệ gỗ, mỗi ngăn kệ đựng một vò đất, bên ngoài dán lá bùa vàng vẽ chằng chịt những nét đỏ.

Giữa căn phòng đặt một chiếc bàn bệt. Trên mặt bàn đặt một đĩa sứ, bên trong có mấy đồng tiền cổ. Bên cạnh đặt ngay ngắn những quyển sách đã cũ, có vẻ như đã được lật giở nhiều lần. Cùng những tờ giấy hình chữ nhật màu vàng, một nghiên mực tàu đỏ bên cạnh giá treo đầy bút lông dựng ngược.

Tại góc phòng trái đặt một l*иg kính trong suốt hình vuông cỡ một mét, bên trên có nắp đậy và dán vô số lá bùa, thể như đang niêm phong thứ gì đó bí ẩn bên trong.

Góc phòng phải đặt kệ tủ nhiều ngăn, mỗi ô đựng một con búp bê có nam, có nữ, có lớn, có bé. Khắp thân nó có vô số đường vẽ đen như hoa văn trang trí trên nhung gấm. Chỉ có điều, hốc mắt của chúng đều trống rỗng. Từ chúng toả ra sát khí đằng đằng, cùng nỗi căm hận đầy oan ức, trông vừa đáng sợ nhưng cũng vừa đáng thương.

Lý Ngân Trúc thản nhiên bước vào mà không chút mảy may cảm thấy gì. Cô đi thẳng tới trước chiếc l*иg kính, nhếch môi cười đắc ý: “Tao đến để báo cho mày một tin vui.”

“Bạn thân nhất của mày sắp kết hôn rồi.”

“Đối tượng là chồng của mày!”

Kha Anh Tài sớm đã ngồi khoanh tròn chân trên đệm. Ông thư thả rót hai tách trà, cười khẩy thích thú: “Có hiệu quả rồi à?”

Lý Ngân Trúc gõ gõ vài cái lên l*иg kính: “Tú Anh ơi Tú Anh. Mày trước kia đè đầu cưỡi cổ tao, hay sai vặt tao như một con chó.”

“Còn bây giờ, cả chồng cả con mày đều thuộc về tao. Lần này thành công như vậy công lớn là thuộc về con trai mày đấy, ha ha!”

Bất thình lình, một cô gái trong bộ dạng ướt nhẹp, quần áo rách rưới, toàn thân đầy vết tích và máu tươi cùng một gương mặt tái nhợt chằng chịt gân xanh hiện ra, điên cuồng lao nhanh về phía trước nhưng bị tấm kính cản lại.

Hạ Tú Anh đấm mạnh hai tay vào thân l*иg kính, căm hận trừng to cặp mắt không ngươi trắng dã nhìn Lý Ngân Trúc, bờ môi tái nhợt khô khốc mấp máy, đay nghiến gằn giọng: "Lý! Ngân! Trúc! Tao phải gϊếŧ mày!!!"

Lý Ngân Trúc che một tay trước ngực, vờ tỏ ra sợ sệt lùi về phía sau vài bước: "Ôi, tao lại sợ mày quá!"

Nói rồi, Lý Ngân Trúc phá lên cười sung sướиɠ.

Hạ Tú Anh đấm mạnh tay vào tấm kính hơn, phẫn nộ hét lớn: "Thả tao ra! Thả tao ra!"

Kha Anh Tài dửng dưng nhấp môi uống một ngụm trà. Chẳng biết ông đã làm bằng cách nào, mà khiến cho Hạ Tú Anh đột nhiên đau đớn gào khóc thất thanh.

Lý Ngân Trúc sảng khoái nhìn Hạ Tú Anh nằm rạp xuống nền l*иg kính lăn lộn quằn quại đầy đau khổ kia. Cô tiến lại gần, cẩn trọng ngồi xổm ngay đối diện Hạ Tú Anh: "Sao rồi? Kêu được nữa không?"

Hạ Tú Anh siết chặt nắm tay, giận dữ ngẩng đầu trừng trợn đôi mắt không ngươi trắng dã lườm Lý Ngân Trúc. Hận không thể phá tan chiếc l*иg kính này và nhào tới bóp chết cô ngay tức khắc.

Lý Ngân Trúc nhếch môi cười mỉa mai: "Tú Anh, mày làm tao sợ quá à!"

Hạ Tú Anh tức đến độ toàn thân run lên bần bật: "Mày! Mày hại tao!"

Lý Ngân Trúc tỏ vẻ thương tâm: "Tao đã cố kéo mày vào..."

Cô đứng dậy, tập tễnh đi một vòng trước mặt Hạ Tú Anh: "Nhìn chân tao xem. Lòng thành của tao đối với mày đấy!"

Hạ Tú Anh toan mở miệng nói gì đó, bỗng cả người cô cảm thấy tê dại đau buốt. Cô khổ sở nằm vật xuống đáy l*иg kính, toàn thân cứng đờ không sao nhúc nhích nổi. Đến cơ hội mở miệng cũng chẳng có.

Lý Ngân Trúc cười mỉa mai thành tiếng, xoay người đi tới gần Kha Anh Tài. Thấy ông ta giơ một tay sang ngang, cô lập tức sà vào lòng ông, bày ra dáng vẻ mềm mại nũng nịu: "Thầy... Tại sao con đã dùng cả Quỷ Linh Nhi rồi, sao vẫn không khống chế được Bắc Huy Thành?"

“Chuyện chưa thành đã suýt tan nát, con vất vả lắm mới thay đổi được cục diện.”

Kha Anh Tài nắm tay Lý Ngân Trúc đưa lên miệng mình thỏa thích hôn từng ngón tay chụt thành tiếng: "Con nên nhớ, Bắc Huy Thành là Thị trưởng Thủ đô Hiên Ưng. Được long mạch Lộc Khang bảo vệ, lại thêm có đứa em là con nhà Thánh, vài ba con Tiểu Quỷ sao có thể làm được gì hắn.”

Lý Ngân Trúc giận dỗi giật tay lại: “Cũng may Quỷ Linh Nhi cũng có chút bản lĩnh, giúp con làm giả thành thật.”

Kha Anh Tài vuốt ve tóc mai Lý Ngân Trúc: "Khổ thân cho Trúc của thầy quá!"

Lý Ngân Trúc hậm hực đẩy Kha Anh Tài ra, cô khoanh tròn tay trước ngực quay phắt đi hướng khác: "Hứ!”

Kha Anh Tài cười bỉ ổi, âm thầm luồn tay ra trước eo Lý Ngân Trúc xoa xoa vào vùng cấm địa: "Trúc xinh Trúc mọc đầu đình... Đêm qua đã có thứ gì lọt vào đây rồi thế?"

Lý Ngân Trúc õng ẹo giữ tay Kha Anh Tài lại: “Kìa thầy...”

Hạ Tú Anh ở bên kia nghe được, ngoài bất lực rơi nước mắt ra thì không sao làm được gì đôi đê nam tiện nữ đó. Lý Ngân Trúc khốn nạn, dám đến tìm Kha Anh Tài xin Quỷ Linh Nhi để đạt được mục đích, nhưng thời gian ấy không có thai nhi lại vừa hay cô biết tin mình đã mang thai. Lý Ngân Trúc hại chết cô thì thôi đi, còn lấy xác con cô làm Quỷ Linh Nhi đi hại bố nó.

Cô đúng là có mắt như mù, chơi với hạng rắn độc như Lý Ngân Trúc, để rồi bị cô ta hại chết cả hai mẹ con cô. Còn linh hồn cô bị giam giữ tại nơi này, bị Kha Anh Tài rút phách ra làm bùa ngải cho Lý Ngân Trúc. Bùa đó có tác dụng thôi miên đối tượng cần thôi miên, để họ nhìn thấy bóng dáng người mà họ yêu trong kẻ gian muốn thôi miên để trục lợi. Chồng cô bao năm chung sống với rắn độc mà chẳng hay biết, cô lại không có cách nào thoát ra được để đi báo mộng cho hắn.

Là cô vô dụng, không bảo vệ được chồng con của mình!

Ông Trời ơi! Con cầu xin ông hãy trừng phạt hạng người này! Con cầu xin ông!

Kha Anh Tài túm eo Lý Ngân Trúc nhấc bổng lên cao, trước khi hạ cô ngồi xuống ông đã kịp thời tháo bỏ hung khí giữa chân. Nhanh như cắt, ông đưa thẳng vào nơi sâu thẳm ấm áp.

Đôi tay hư hỏng của Kha Anh Tài mò dần lên phía trên xoa nắn nơi đẫy đà mềm mại: "Thầy nhớ Trúc của thầy quá!"

Lý Ngân Trúc nằm bò trên mặt bàn, lắc hông cùng Kha Anh Tài đưa đẩy theo nhịp điệu. Cô há miệng thở dốc, nhiệt tình rêи ɾỉ thành tiếng: "Thầy... Nhẹ chút..."

Kha Anh Tài di chuyển một tay xuống dưới, âu yếm huyệt hoa ấm áp phía trước. Ông cuồng nhiệt hôn khắp gáy Lý Ngân Trúc, phát ra những âm thanh tục tĩu khiến người ta vừa đỏ mặt vừa ghét bỏ: "Trúc... Từ giờ thầy có thể chơi Trúc thoả thích rồi!”

Lý Ngân Trúc không vui mắng: "Tại thầy mà con không được như ý nguyện đấy!"

"Thôi, để thầy bù đắp cho Trúc."

"Ứ!"

"Đứng lên đi!"

Lý Ngân Trúc ngoan ngoãn đứng dậy, ngay trước mắt Kha Anh Tài tháo bỏ bộ váy, chính thức lõα ɭồ trước mắt ông. Cô giạng rộng kịch cỡ, đôi đầu ngón chân nhón dậy, cẩn thận ngồi lên mặt ông, để môi lưỡi ông tận tình phục vụ. Còn bản thân cô chỉ biết ôm đầu Kha Anh Tài, thắt lưng vặn vẹo vì sung sướиɠ, miệng nhỏ không ngừng ngân vang.

"Thầy... Lưỡi của thầy dài quá..."

Dưới ánh đèn đỏ rực kinh dị, Lý Ngân Trúc ngồi ngược lòng Kha Anh Tài ôm lấy cổ ông. Cùng ông dây dưa môi lưỡi, cùng ông nhún nhảy nhiệt tình.

Kha Anh Tài một tay xoa nắn ngực tròn, một tay đưa đẩy bên trong hoa huyệt, cùng nhịp hạ thân khuấy đảo bên trong huyệt động Lý Ngân Trúc. Càng đẩy càng kịch liệt.

Âm thanh tục tĩu không ngừng quấn lấy Hạ Tú Anh. Cô đau khổ ôm chặt đôi tai, răng cắn chặt môi dưới. Cô sắp thành vong hồn bị điên rồi!!!

Cứu em!

Anh Thành ơi cứu em với!!!

•••

(*) Những tình tiết mang yếu tố tâm linh trong truyện đều là do tác giả tự tưởng tượng ra, không có giá trị gì trong thực tế. Vui lòng chỉ đọc với tinh thần giải trí, không áp dụng kiến thức thực tế vào trong truyện!

(1) Autis: Tên chế của bệnh tự kỷ. Bởi vì tác giả không có kiến thức chuyên sâu về căn bệnh, để trách viết sai thực tế mà chẳng may xúc phạm đến các bệnh nhân tự kỷ thật sự nên đã chế ra một cái tên khác.