Chương 18: "Hồng Thất Công"

Sương đêm phủ đẫm mặt người đàn ông tựa lưng bên bia mộ khắc dòng chữ ‘Hạ Tú Anh - Hưởng dương 35 tuổi’ hơi nhíu mày chằn chọc. Làn mi vừa dày vừa dài hứng giọt sương trong veo, dưới ánh ban mai đầu tiên của ngày mới chiếu rọi loé tia sáng lấp lánh như pha lê.

Bắc Huy Thành động mí mắt, từ từ thức giấc. Vuốt dọc khuôn mặt lau đi lớp sương ướt nhẹp, rồi đưa tay vò tung mái tóc vốn luôn được cắt tỉa gọn gàng. Cơn say trước đó đã tan biến hoàn toàn, khi nhớ lại cảnh tượng tối qua hắn không những chẳng cảm thấy xấu hổ, ngược lại lại càng thêm bi thương.

Nén đi tiếng thở dài, Bắc Huy Thành ngồi thẳng dậy, ngoái người ra sau vuốt ve chốc bia mộ. Khẽ chạm môi hôn lên môi của người trong hình, đau đớn thì thầm: “Anh nhất định sẽ không bao giờ phạm thêm bất cứ sai lầm nào nữa!”

Nếu còn tái phạm, trời chu đất diệt chết không toàn thây!

Bắc Huy Thành đứng dậy, phủi đi cát bụi bám trên quần áo. Xách theo túi rác, đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn về phía sau. Hắn không hiểu sao, mỗi khi đối diện với ngôi mộ này, lòng hắn, tâm trí hắn đều trống rỗng. Giống như đối diện với một hộp rỗng vô tri vậy?

Kể từ khi vợ hắn mất cho đến nay, hắn chưa từng mơ thấy cô, cũng chưa từng cảm nhận được cô đang ở bên như nhiều người vẫn nói.

Không phải nhiều sư thầy có thuyết giảng, khi con người ta mất đi sẽ tiếp tục tồn tại dưới dạng linh hồn cho đến khi họ đầu thai chuyển kiếp hay sao? Mà chuyển kiếp sớm hay muộn còn phụ thuộc vào số nợ nần cần phải trả cho kiếp này. Không lẽ cô đã không còn gì vương vấn ở thế giới này, nên đã đi chuyển sang kiếp người mới?

Có điều, vào ngày tang lễ, hay những ngày đầu của bốn chín, năm mươi ngày hắn không hề thấy bất kỳ con vật nào bay vào nhà như năm ông bà nội ngoại, hay bố hắn mất?

Khi Bắc Huy Thành vừa ra đến cổng nghĩa trang, từ đâu xuất hiện một lão ăn mày đã lớn tuổi ăn mặc rách rưới bẩn thỉu, râu tóc bạc nhiều hơn đen mọc dài, bù xù rậm rạp, bước trên đôi chân trần két đất chai sần thong thả đi tới.

Từ người ông tỏa ra cái mùi chẳng mấy dễ chịu. Nói khó nghe chút, là so với mùi ở bãi rác chẳng khác là bao. Chua chua, thôi thối, khăm khắm, không lời nào có thể miêu tả hết được tổ hợp mùi kinh dị này.

Mặc dù Bắc Huy Thành chưa từng gặp ông lão này bao giờ, nhưng hắn có thấy vài lần trên mạng. Ông được cộng đồng mạng đặt cho cái tên ‘Hồng Thất Công’ phiên bản Hiên Ưng.

Tuy rằng cái mùi kia phảng phất ngay trước đầu mũi, nhưng sắc mặt Bắc Huy Thành vẫn điềm đạm như chẳng có gì. Hắn không cau mày, không nhăn mũi, không nín thở, theo phép lịch sự, khom lưng cúi đầu: “Chào chú!”

Long Duật Vân trầm mặc nhìn người đàn ông trẻ hơn mình hai giáp trước mặt có vẻ ngoài phong trần tuấn lãng và mái đầu hoa râm, đang bị làn khói đen dày đặc che kín tầm nhìn mà chẳng hay biết gì hồi lâu. Ông lắc lắc đầu, thở dài một hơi não nề. Tạo nghiệt! Đúng là tạo nghiệt mà!

Vờ tỏ ra như không có gì, Long Duật Vân chỉ tay về phía bọc rác trong tay Bắc Huy Thành: “Có thể cho chú không?”

Bởi vì được đựng trong túi bóng trong, nên người ngoài có thể nhìn rõ bên trong có gì. Đối với Bắc Huy Thành, những thứ có thể tái chế được đều không phải là rác. Hắn cũng đang định cho vào cốp xe, nếu đi đường gặp người buôn đồng nát, hay người kiếm phế liệu sẽ mang đi cho, nếu không gặp được thì mang về vứt vào kho phế liệu chờ bán. Số tiền bán được phế liệu, hắn thường cho người làm trong nhà mua đồ để ăn. Nếu bán được nhiều thì thôi, bán được ít hắn chẳng ngại mà cho thêm.

Ông vừa mở miệng, lại thêm một cái mùi khó ngửi khác lập tức quấn quanh lấy Bắc Huy Thành.

Bắc Huy Thành vẫn điềm đạm thản nhiên như cũ, không chút nghĩ ngợi gì nhiều, cứ thế đưa luôn cái bọc cho Long Duật Vân.

Long Duật Vân hai tay đón nhận thứ mà người ta đang muốn bỏ đi, trân trọng như vừa được cho vật gì đó có giá trị cao, liên tục khom lưng cúi đầu: “Cảm ơn ạ! Cảm ơn ạ!”

Bắc Huy Thành móc trong túi quần ví tiền, rút ra vài tờ 500 HU đưa cho Long Duật Vân: “Chú đừng ngại.”

Long Duật Vân sở dĩ nào có ý định muốn đón nhận lòng tốt của bất kỳ ai. Vẻ mặt ông tĩnh lặng thờ ơ, môi nở nụ cười thoát tục, không có lòng tham cũng chẳng có ngại ngùng khách sáo: “Trước kia chú từng tạo nhiều nghiệp, nay tự phạt chính mình để trả nghiệp.”

“Chú xưa nay chỉ xin đồ ăn, phế liệu chứ không xin tiền!”

Bắc Huy Thành thoáng do dự vài giây, rồi cất tiền trở lại. Người ta đã nói như vậy, hắn cũng nên tôn trọng quyết định của họ. Hắn quan tâm hỏi: “Tạo nghiệp?”

Long Duật Vân gật đầu, nụ cười trên môi bỗng chốc trở nên có vài phần miễn cưỡng cùng ăn năn: “Phàm đã là con người thì đều có hỉ, nộ, ái, ố, thất tình lục dục. Cho dù có muốn hay không, có hiểu biết hay không, cũng chẳng thể kiểm soát được cả cuộc đời mình có tạo nghiệp bao giờ hay không.”

“Đến khi giác ngộ ra được nghiệp của mình, tự khắc sẽ muốn tu tâm dưỡng tính, mong từ giờ cho đến khi nằm xuống trả được phần nghiệp nào thì trả.”

“Chú đã ngộ ra được điều này cách đây mười năm. Chú cam tâm tình nguyện trở về dáng vẻ nguyên thuỷ của con người thời sơ khai. Chỉ có điều, thời buổi bây giờ, không thể ở truồng chạy lông nhông ngoài đường thôi.”

Long Duật Vân cam tâm tình nguyện từ bỏ cuộc sống đủ đầy, không phải lo nghĩ cái gì, trở thành một kẻ thiên hạ đồn là ‘Hồng Thất Công’ phiên bản Hiên Ưng - một kẻ ăn mày có tâm lý bất thường.

Kể từ ngày hôm đó, ông không cắt tóc tỉa râu, không vệ sinh cá nhân. Nào có mưa thì tắm, không mưa thì ở vậy cho đến khi toàn thân bốc mùi hôi thối ông cũng chẳng bận tâm. Đói thì ông đi xin ăn, cho dù có thấy cây nhà người ta sai trĩu quả ông cũng không thó tay vặt, dù chỉ là một cái lá. Nếu không có cái ăn, một là ông nhịn đói, hai là ăn cỏ lót dạ. Ông sẽ không ngại uống bất cứ nguồn nước nào mà ông cho là uống được. Đôi khi đói quá thì đi gom phế liệu đổi tiền, tuy nhiên ông chỉ đổi đúng số tiền mình muốn, không hề lấy quá một đồng một cắc nào.

Người ta cho đồ ăn hay phế liệu thì ông nhận, cho quần áo đồ dùng cá nhân ông không cần, cho tiền ông lập tức quay người rời đi.

Ông đi bộ lang thang từ Nam ra Bắc suốt mười năm. Lấy đất làm chiếu, lấy trời làm chăn, lấy vạn vật xung quanh làm nội thất. Khắp bốn bể năm châu, chỉ cần có thể ngả lưng nơi đó ắt sẽ là nhà của ông.

Mặc cho người quen nói ông ngu dốt, tự dưng đem bao nhiêu là tài sản cống nạp cho ngân khố Quốc Gia rồi bỏ nhà đi bụi. Mặc người đời chê bai ông bẩn thỉu nghèo hèn. Mặc bao ánh mắt thương hại đến từ những nhà hảo tâm, ông vẫn giữ vững đạo tâm muốn trả nghiệp của mình.

Khoảng thời gian đầu chưa quen nên có chút khó khăn. Sau khi quen rồi, ông không muốn trở lại sự phồn vinh mình vốn dĩ là của mình trước đó.

Thậm chí là hận, hận không thể sống cuộc đời này ngay từ thuở ban đầu!

Long Duật Vân loáng chốc đã thay đổi sắc mặt cùng tâm trạng, nhăn hàm răng ố vàng bật cười khà khà: “Chú đã đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều cuộc đời khác nhau. Có sướиɠ có khổ, có hi sinh có toan tính, có lương thiện có gian ác. Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, dù là sắc màu nào cũng không thể thiếu, nếu không bức tranh này sẽ không còn hoàn chỉnh nữa.”

"Người ngoài nhìn vào tưởng chú khổ, nhưng thực chất chú rất hạnh phúc. Hạnh phúc vì chú có thể giữ được đạo tâm muốn trả nghiệp của mình suốt bao năm qua."

Thời chiến tranh nhiều người khổ cực nghèo đói, nhưng Bắc Huy Thành vừa sinh ra đã được ngậm thìa vàng. Hắn có người hầu kẻ hạ, có bảo mẫu săn sóc từng cái ăn giấc ngủ. Hắn có hậu thuẫn vững chắc, có khả năng đầu tư vào những điều mình muốn làm. Càng lớn, càng được học nhiều, hắn càng hiểu mỗi người đều có số mệnh và sự lựa chọn riêng. Không ai giống ai, không ai sống cho ai, cho nên không ai được quyền phán xét ai hay đánh giá ai khi chưa biết quá rõ.

Hắn vẫn chưa rõ nghiệp mà ông chú này nói là gì, nhưng hắn không muốn tìm hiểu chuyên sâu thêm. Sự lựa chọn của ông, cho dù là vì cái gì cũng chỉ có mình ông biết và hiểu được. Người ngoài như hắn, nếu không thích thì có thể trực tiếp lướt qua, còn lại chẳng còn bất cứ đặc quyền nào để can thiệp vào cuộc đời của bất kỳ ai.

Ngoại trừ một người!

Trước đó hắn đần độn ngu ngốc mới tự mình làm trò hề. Lần này, hắn quyết không đi vào vết xe đổ đó thêm một lần nào nữa!

Long Duật Vân: “Được gặp con âu cũng là cái duyên cái số. Để cảm ơn những vỏ lon này của con, chú sẽ tặng con một câu nói.”

Dù sao cũng là tấm lòng của người ta nên Bắc Huy Thành không từ chối. Còn nghe hay không, để tâm hay không thì là chuyện riêng tư của hắn.

Long Duật Vân vuốt râu, ôn tồn nói: “Cứ tưởng xa tận chân trời lại luôn gần ngay trước mắt.”

“Suy nghĩ cho thật kỹ kẻo lại hối hận một đời!”

‘Hồng Thất Công’ tay xách bọc vỏ lon rời đi một mạch. Bắc Huy Thành cũng chẳng ngoái đầu nhìn theo, hướng thẳng ra bãi đỗ xe.

•••

Đi được một đoạn, Long Duật Vân lén nhìn về phía sau.

Trước mắt ông, một bóng lưng cô đơn trong bộ vest đen hơi bẩn đang khuất xa dần. Người đó mở cửa chiếc xe ô tô đen sang trọng, trông có vẻ đắt tiền, quay đầu xe rồi rời đi một mạch. Loáng cái đã xa tít mù khơi, chỉ còn lưu lại chấm đen đang mờ dần.

Ông biết người này là ai.

Bắc Huy Thành - Thị trưởng Thủ đô Lộc Khang.

Long Duật Vân lắc đầu bất lực, não nề thở một hơi dài thườn thượt: "Cũng may thằng nhóc Thị trưởng này được long mạch Lộc Khang bảo vệ. Chứ nếu là người thường, chắc chắn sớm đã phát điên rồi!"

Làn khói đen che mắt Bắc Huy Thành thuộc tâm linh, nên chỉ những người có linh lực như ông mới có thể nhìn thấy. Đối với người bình thường thì chỉ nhìn thấy diện mạo người kia trông ra sao, còn lại đều không phát giác được điều bất thường gì cả.

Tuy nói rằng Bắc Huy Thành được long mạch Lộc Khang bảo vệ, nhưng vẫn có giới hạn. Khói đen che mắt hắn càng lúc càng đen hơn, càng lúc càng dày lên, nếu để về lâu về dài rất nguy hiểm.

Và, ông biết loại tà lực này là của ai.

Long Duật Vân ơi Long Duật Vân, mày nhìn xem mày đã giáo dưỡng ra loại súc sinh gì thế này?

Long Duật Vân đi ngược trở lại, vòng vào cổng nghĩa trang. Tuy mặt trời đã lên cao, nhưng ông vẫn có thể nhìn thấy "cư dân" ở đây. Duy chỉ phía dưới một ngôi mộ là không có "ai".

Ông tới gần ngôi mộ đề dòng chữ "Hạ Tú Anh - Hưởng dương 35 tuổi", nhíu mày xoa cằm trầm mặc.

Ngôi mộ này tuy có tên nhưng lại không có chủ. Rốt cuộc, chủ nhân của ngôi mộ này hiện đang ở đâu?

Liệu có liên quan gì đến tên súc sinh kia hay không?

Ông cần phải đi tìm tên súc sinh đó để hỏi cho ra lẽ mới được!

•••

Hồng Công Vinh giật mình tỉnh giấc, láo liêng đảo mắt nhìn quanh thì thấy trời đã sáng. Hắn đưa mắt nhìn sang ô cửa bên ghế phụ, người đã đi cả đêm không chịu về rồi.

“Chút nữa sẽ thưởng cho anh!”

Hắn vừa trông mong cái thưởng đó, vừa không dám đặt quá nhiều hi vọng. Hắn tự biết thân biết phận, không dám đòi hỏi thứ gì đó quá đỗi xa vời.

Mở cửa xuống xe, Hồng Công Vinh đến dưới cái cây cổ thụ lớn, kéo khóa tháo khuy, vô tư phóng uế chất lỏng vàng khè xuống gốc rễ xù xì trồi khỏi mặt đất.

Lý Ngân Trúc kẹp nạng bên nách, tập tễnh từng bước đi lên cầu. Sắc mặt cô nhợt nhạt, tràn ngập sự mệt mỏi.

Lão già khú kia vần vò cô cả đêm không cho cô nghĩ ngơi, thật tức chết!

Đến gần chiếc Honda City RS đỏ, Lý Ngân Trúc toan mở cửa ghế phụ ngồi vào, vừa hay Hồng Công Vinh sau khi giải quyết xong quay trở lại. Đôi bên bốn mắt nhìn nhau.

Lý Ngân Trúc vén tóc cười e thẹn: "Xin lỗi anh Vinh nhiều nhé, đã để anh chờ lâu như vậy..."

Hồng Công Vinh lắc đầu: "Không có gì. Cô Trúc lên xe đi, để anh đưa em về?"

Nói rồi Hồng Công Vinh chạy đến mở cửa ghế phụ, ánh mắt thấp thoáng tia hụt hẫng cũng thất vọng.

Lý Ngân Trúc nhếch môi cười xảo quyệt, từ từ khom người chống tay xuống bụng ghế, vô tình lại cố ý chĩa mông về phía hắn: "Những gì em đã nói tối qua em không hề quên..."

Hai mắt Hồng Công Vinh lập tức sáng lên như đèn pha ô tô. Hắn hấp tấp vén cao vạt váy Lý Ngân Trúc lên quá lưng, nửa quỳ nửa ngồi úp mặt vào giữa hai mông cô, từ phía sau hứng môi nâng niu.

Cánh rừng dưới ánh sáng ban ngày xanh mơn mởn, rậm rạp tốt tươi. Ngoài tiếng chim ca trong trẻo, còn có âm thanh kiều mị rêи ɾỉ hòa quyện cùng tiếng da thịt vỗ mạnh vào nhau đầy nóng bỏng.

Lý Ngân Trúc ngồi trên ghế, cổ váy cởi tuột xuống thắt lưng, vạt váy vén lên kịch cỡ. Cô ôm lấy cổ Hồng Công Vinh, cùng hắn triền miên môi lưỡi, đôi chân dài quặp chặt lấy thắt lưng hắn, phía dưới hạ thân khi nuốt khi nhả vật thể hình trụ dài khoảng gang tay, kích cỡ vừa phải.

Hồng Công Vinh vừa hì hục đưa đẩy, vừa nâng niu cái chân què đáng thương của người đẹp dưới thân, dùng hết công suất để phục vụ nhiệt tình: "Trúc... Anh yêu em Trúc ơi!"

•••

Ngồi trên xe, Lý Ngân Trúc mệt mỏi dựa lưng ra sau, cô vừa nhắm nghiền mắt, vừa thều thào: "Đi chợ mua đồ trước đi."

"Đừng để người ta nghi ngờ."

Hồng Công Vinh sau khi "ăn sáng" no nê, nghe vậy liền vui vẻ gật đầu: "Vâng!"

•••

Bắc Huy Thành vòng xe vào khu chợ sáng, không quên đội mũ đeo khẩu trang kín mít. Sau khi đi dạo một vòng, hắn trở ra với một đống túi có to có nhỏ, xách đầy cả hai tay.

Sắp xếp đồ vào trong cốp xe xong, Bắc Huy Thành tiếp tục lái xe trở về nhà.

Ngay khi vừa nhìn thấy Bắc Huy Thành xuống xe, Trần Tú Chương không nói một lời, chủ động tới mở cốp xe lấy đồ xuống. Hắn ở đây đã mấy năm nên tự hiểu vào ngày này Thị trưởng thường tự mình đi chợ mua đồ.

Trong nhà, Chu Thanh Mai và Tăng Thanh Hoa cùng nhau lau dọn ban thờ. Bắc Thuyền Quyên cắm hoa, Bắc Nguyệt Ly sắp lễ, Hạ Tú Khanh vào bếp cùng sơ chế rau cỏ cùng quản gia Giang Xuân Lan. Ngoài ra còn có Hoa Lan Thiều hai mươi tuổi, con gái thứ hai và Hoa Tuyết Anh mười tuổi, con gái út của Bắc Thuyền Quyên cũng chăm chỉ phụ giúp người lớn một tay.

Ngoài vườn, Hạ Bắc Đại cùng con trai cả của Bắc Thuyền Quyên - Hoa Tín Phong hai sáu tuổi và chồng bà là Hoa Huệ Nhiên bận bịu dựng bếp, ướp thịt, đốt than, chuẩn bị món thịt xiên lá móc mật nướng mật ong. Ngồi bên cạnh ba người họ, thằng nhóc Bắc Huân Phong vụng về xỏ từng miếng thịt vào xiên que, tuy vừa thưa vừa xấu nhưng cũng là tấm chân thành thuần khiết của nó.

Ban đầu, khi trông thấy sự xuất hiện của thằng bé, ai nấy cũng đều sửng sốt. Cho đến khi quản gia Giang Xuân Lan và Trần Tú Chương thi nhau giải thích, họ không hẹn cùng xem thằng bé như con cháu ruột thịt trong nhà mà đối đãi, tự nhiên như thể đã có mối liên kết tình thân từ rất lâu về trước.

Bắc Huy Thành vào nhà, hai tay xách phụ Trần Tú Chương một ít. Nhìn thấy hai mẹ đang bận bịu, hắn lễ phép khom lưng cúi đầu: "Con chào hai mẹ!"

Chu Thanh Mai thả khăn lau xuống chậu nước hơi ngả màu, xúc động đi nhanh về phía Bắc Huy Thành. Bà lấy đi túi đồ trên tay con trai đặt xuống đất, lật bàn tay đầy rẫy vết xước có nặng có nhẹ, đau lòng đánh vào người hắn: "Tiên sư nhà anh! Anh tưởng anh lớn rồi, làm quan to thành phố rồi là tôi không dám đánh anh, mắng anh hay sao?"

Bắc Huy Thành hối lỗi cúi đầu: "Mẹ đừng lo. Chỉ là vài vết thương nhỏ thôi..."

Chu Thanh Mai ngước đôi mắt đầy nếp nhăn ướt đẫm lên nhìn con trai, tức giận mắng: "Chỉ là vết thương nhỏ? Anh là cục thịt từ trong bụng tôi chui ra. Cục thịt của tôi bị xây xước như thế này, tôi có thể không đau lòng được hay sao?"

Trong mắt cha mẹ, con cái có lớn cách mấy cũng chỉ là một đứa trẻ cần được bảo bọc yêu thương.

Đối với Bắc Huy Thành, những vết thương trên tay hắn chẳng là gì. Nhưng đối với người đã mang nặng đẻ đau sinh ra hắn, lại chẳng khác nào những vết xước ấy đang rày vò trái tim bà từng phút từng giây.

Chu Thanh Mai ôm lấy Bắc Huy Thành, gục mặt vào ngực hắn mà òa khóc: "Con ơi là con! Mẹ chỉ không ở bên con một thời gian thôi, sao con lại ra nông nỗi này?"

Thằng con này của bà, lúc mới sinh chỉ mới hơn 2kg, bé tí bé teo. Bà muốn ôm nhưng không dám ôm, muốn hôn không dám hôn, chỉ sợ sơ sẩy chút là đánh mất hắn.

Những năm đầu đời Bắc Huy Thành phải đối mặt với đủ thứ bệnh vặt, người đã bé tẹo còn hay ốm nên hắn lúc nào cũng còi cọc. Lớn lên, thể trạng hắn rất rất rất gầy, ăn bao nhiêu cũng không béo nổi, cho dù dùng đủ loại mẹo, đủ loại thuốc cũng đều là công dã tràng. Hắn chỉ cần không ăn một bữa hay ốm một trận thôi là nhìn rõ sự khác biệt ngay.

Cũng may, sau khi lên cấp Hai, Bắc Huy Thành không còn mắc bệnh vặt nữa. Sau bao sự nỗ lực ép ăn ép uống của mẹ và gia đình, hắn cũng lên cân được một chút. Dậy thì xong, ngoại hình hắn dần được lột xác, đẹp hơn, hấp dẫn hơn, tuy nhiên vẫn gần gò như cũ.

Đột nhiên hắn nói muốn sang Hùng Phu tham gia khóa huấn luyện lính đặc chủng trao đổi. Dù rất thương con, nhưng Chu Thanh Mai vẫn nguyện ủng hộ con hết mình. Đổi lại nỗi lo lắng đến mất ngủ từng đêm của người mẹ, là con trai trở về mang theo biết bao vinh quang cho gia tộc.

Bắc Huy Thành ba năm làm tư lệnh trong quân đội Quốc phòng, ba năm làm cán bộ công chức tại Ủy ban Nhân dân thành phố Lộc Khang, hai năm làm Phó Thị trưởng, và gần tám năm làm Thị trưởng Thủ đô. Cho dù là ở chức vị nào, hắn vẫn luôn làm tốt với trách nhiệm của mình.

Bà đương nhiên rất tự hào về thành tựu này của con trai. Nhưng thân là một người mẹ, bà không cầu con cái trở thành thể diện của cha mẹ, người người ngưỡng mộ, bà chỉ mong các con bà sống một đời an nhiên, làm những gì chúng muốn.

Nhìn con trai vì cái chết của vợ con mà dằn vặt đến bạc cả đầu, nhìn con trai giãy giụa trong cô đơn và đau khổ suốt bao năm qua, trái tim bà đã rỉ máu rất nhiều.

Ngày hôm nay, nghe con trai dửng dưng như chẳng có gì khi nói về những vết thương trên tay, bà liền vừa giận vừa xót xa.

Bắc Huy Thành biết mình lỡ miệng khiến mẹ thêm đau lòng, hắn ôm đáp lại bà, nhẹ giọng trấn an: "Con xin lỗi mẹ. Là con trai không tốt, để mẹ phải lo lắng."

"Lần sau con sẽ chú ý hơn, không để bị thương nữa đâu!"

Chu Thanh Mai sụt sịt gật gật đầu: "Bố con không còn. Mẹ chỉ còn lại ba chị em con thôi, các con đừng làm mẹ sợ."

Bắc Thuyền Quyên đặt lọ hoa lên ban thờ, bà cười nói: "Ui xem mẹ kìa. Thằng Thành nó hơn bốn mươi rồi đấy, nó có cả vợ con rồi, mẹ đừng có xem nó như trẻ con nữa được không?"

Tăng Thanh Hoa nói với Bắc Thuyền Quyên: "Cho dù có một trăm tuổi, con cái trong mắt cha mẹ vẫn luôn là trẻ con!"

Bà nhìn lên di hình trên bàn thờ, ánh mắt buồn bã, khóe mi phủ làn nước mỏng: "Cho nên, chỉ cần có cơ hội, cha mẹ đều không ngần ngại mà chăm sóc bảo vệ đứa con của mình."

"Cho dù nó có thế nào đi chăng nữa."

Bắc Thuyền Quyên vòng tay ra sau Tăng Thanh Hoa, vỗ vỗ an ủi: "Cô Hoa đừng như vậy. Em biết em buồn đấy!"

Tăng Thanh Hoa gạt nước mắt, run rẩy gật gật đầu: "Ừm. Chỉ là bác thấy nhớ nó thôi."

"Ai cũng nhớ em hết bác ạ."

"Em luôn ở trong trái tim chúng ta!"

Hạ Tú Khanh từ trong bếp đi ra, thấy cảnh tượng não nề này bèn chuyển hướng sự chú ý: "Chị Trúc về rồi kìa!"

Lời Hạ Tú Khanh vừa dứt, Chu Thanh Mai liền gạt đi nước mắt, bày ra dáng vẻ lãnh đạm thờ ơ, tiếp tục trở lại công việc lau dọn, bày biện ban thờ.

Tăng Thanh Hoa cũng như vậy, bà bưng chậu nước đã ngả màu vào trong bếp thay một đợt tinh dầu lau mới.

Bắc Thuyền Quyên nối gót theo sau Tăng Thanh Hoa, bưng ra một bình hoa khác.

Bắc Huy Thành cùng Trần Tú Chương xách đồ vào trong bếp, cùng nhau xắn cao ống tay phụ những người khác sơ chế, nấu nướng.

Kim Tiên hay tin cô Trúc về liền chạy ra đón: "Cô Trúc, sao sáng nay cô đi chợ mà không gọi em?"

Lý Ngân Trúc cười hiền, dịu dàng đáp: "Bên cạnh chị có anh Vinh rồi, em đừng lo!"

Kim Tiên nhìn theo chiếc Honda City RS đỏ đang được đánh lái vào lán xe đằng kia: "Bà chủ, cô Quyên, cô Ly đều đến cả rồi. Ngoài ra còn có ông bà thông gia và cô Khanh nữa."

"Thanh không đến à?"

"Không ạ!"

Lý Ngân Trúc lắc đầu thở dài: "Thằng bé này thật lạ. Lúc nhỏ còn đỡ, kể từ khi đi Phúc An trở về nó bắt đầu trở nên kỳ lạ."

"Nó không chịu gặp ai hay tiếp xúc với ai, tuy sống chung nhà nhưng số lần nhìn thấy nó cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay."

"Thật đáng lo lắng mà!"

Kim Tiên an ủi: "Chú Thanh cũng chẳng dễ dàng gì."

"Cô tuy không phải chị ruột của chú Thanh, nhưng vẫn luôn lo nghĩ cho chú ấy là đã quá tốt rồi!"

Lý Ngân Trúc vỗ vỗ tay Kim Tiên thay lời cảm ơn: "Chúng ta vào trong."

"Vâng!"

Hồng Công Vinh mở cốp xe lấy mấy bọc đồ, rồi xách thẳng vào trong nhà.

•••

Lý Ngân Trúc vào trong nhà, nhìn thấy mẹ nuôi và mẹ của Bắc Huy Thành đang thu dọn đồ sau khi lau dọn, bày biện ban thờ xong, cô khom lưng cúi đầu: "Con chào mẹ, con chào bác!"

Chu Thanh Mai gật đầu cho có, rồi đi luôn vào trong bếp.

Tăng Thanh Hoa dọn nốt mấy cái rác nhỏ, không buồn nhìn Lý Ngân Trúc hay nói với cô một lời, nối gót theo sau bà thông gia.

Kim Tiên vỗ vỗ tay Lý Ngân Trúc an ủi.

Lý Ngân Trúc cười buồn, lắc đầu ngỏ ý mình vẫn ổn: "Vào bếp xem có gì làm không đi."

"Vâng!"

Vào đến cửa bếp, Lý Ngân Trúc lễ phép nói: "Em chào chị, chào mọi người!"

Xuất hiện bất ngờ của Lý Ngân Trúc khiến cuộc trò chuyện rôm rả ngừng vài giây rồi lại tiếp tục. Ngoại trừ hai bà thông gia, và Bắc Thuyền Quyên, những người khác đều theo phép tắc chào hỏi cho có.

Còn Bắc Huy Thành cùng Trần Tú Chương đang cắt tiết vặt lông gà ngoài sân giếng.

Bắc Nguyệt Ly đứng thả từng cuốn nem vào trong chảo, ậm ừ mở lời: "Chị Trúc!"

Lý Ngân Trúc miễn cưỡng cười: "Cô Ly đấy à. Cô dạo này thế nào?"

Bắc Nguyệt Ly lạnh lùng đáp: "Em vẫn khỏe!"

Hoa Lan Thiều, Hoa Tuyết Anh đang bận cuốn nem cũng ngẩng đầu lên, hời hợt mở lời: "Con chào cô!"

"Ừm. Cô chào hai con!"

Nói rồi, hai đứa tiếp tục chuyên tâm vào công việc. Hay nói đúng hơn là không muốn tiếp xúc với người phụ nữ này quá lâu.

Hồng Công Vinh xuất hiện, tay xách theo bọc đồ: "Cô Trúc, anh để lên bàn nhé!"

Rồi hắn quay ra chào một lượt những người đang có mặt ở đây: "Con chào hai bà, chào các cô!"

"Vâng. Em cảm ơn anh!"

"Thưa hai bà, con xin phép!"

Hồng Công Vinh mau chóng rời đi.

Lý Ngân Trúc gạt tay Kim Tiên ra, tập tễnh từng bước đi tới. Thấy quản gia Giang Xuân Lan đang rửa mấy củ khoai tây vừa gọt, cô nói: "Khoai này định làm gì ạ? Để con thái cho?"

Cô vừa mới moi một củ khoai trong chậu nước lên, Giang Xuân Lan đã lấy lại ngay. Bà nói: "Cô Trúc đi nghỉ ngơi đi. Chút nữa dùng cơm cô sẽ lên gọi."

Lý Ngân Trúc quả quyết: "Con không mệt ạ."

"Cô để con phụ một tay!"

Giang Xuân Lan không muốn đôi co gì nhiều với người phụ nữ này, bà thả củ khoai xuống chậu, mặc cho cô muốn làm gì thì làm: "Khoai này một nửa rán, một nửa ninh sườn."

"Vâng!"

Tất cả mọi người đều nói chuyện với nhau, hoàn toàn xem Lý Ngân Trúc là không khí. Hễ Lý Ngân Trúc mở lời, không gian lập tức bị bao phủ bởi sự im lặng, cho đến khi cô ngừng nói mọi người mới nói tiếp, tuy nhiên chẳng một ai có ý định tiếp chuyện với cô cả.

Lý Ngân Trúc bề ngoài tỏ ra như không có gì, nhưng thực chất trong lòng lại rất phẫn nộ. Kể từ khi Hạ Tú Anh chết, hai bên gia đình đối với cô không gần không xa, không tiếp chuyện, không để ý, trực tiếp bơ cô ra mặt. Càng ngày, sự khinh bỉ cùng ghét bỏ trong họ càng thêm lộ liễu, nhìn phát nhận ra ngay.

Cô mím môi kiềm nén cảm xúc. Chỉ cần nhẫn nhịn một thời gian nữa thôi! Chỉ cần nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa thôi! Chỉ cần nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa thôi!

Khi cô thực sự trở thành nữ chủ nhân của nơi này này, còn ai dám coi khinh dè bỉu cô?

•••

Mọi năm, mỗi khi có giỗ Bắc Huy Thành đều cho người làm nghỉ một ngày, rồi cùng gia đình nấu cỗ. Hàng năm, hễ đến ngày giỗ của Hạ Tú Anh, hắn đều chỉ mời mỗi nhà mẹ đẻ cô đến tham dự. Sau khi làm cơm xong, hắn đi tắm giặt sạch sẽ rồi thắp hương khấn vái.

Mọi người chia nhau mỗi người một việc. Trẻ con trải chiếu, sắp bát đũa, người lớn xào nấu, bày mâm. Tổng cộng dưới đất trải hai chiếu, bày hai mâm. Thức ăn đều dùng nguyên liệu được lựa chọn kỹ lưỡng, tươi ngon chế biến, phong phú đủ loại chay, mặn, canh,...

Còn đống nguyên liệu và hoa của Lý Ngân Trúc mua, mọi người tự động bỏ qua. Mặc cho cô cảm thấy thế nào, bọn họ cũng chẳng một ai bận tâm.

Bắc Huy Thành đi tới hỏi Hạ Tú Khanh: "Thanh vẫn không đến à?"

"Vâng! Anh hiểu tính nó mà."

"Vậy để anh chuẩn bị đồ ăn rồi mang đến cho nó."

Nói ít làm nhiều, lời vừa dứt Bắc Huy Thành lập tức đi chuẩn bị luôn. Hắn đích thân lái xe mang đồ ăn tới cho Hạ Tú Thanh.

Hắn đứng trước cửa phòng Hạ Tú Thanh, gõ cửa vài cái: "Thanh. Hôm nay giỗ chị Tú Anh, anh có mang đồ ăn đến cho em này."

Đáp lại hắn là sự im lặng vĩnh hằng. Hắn cũng đã quen với người em út của vợ này. Đặt túi đồ cạnh góc tường, Bắc Huy Thành xoay người rời đi.

Được một lúc, cửa phòng được mở ra. Người kia xách túi đồ lên, mang vào trong phòng.

Đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, bóng lưng cao lớn trong bộ thường phục đang hướng ra cổng. Chờ cho đến khi người đó rời đi hoàn toàn, hắn mở cửa sổ, lạnh lùng buông tay thả túi đồ, mặc nó rơi tự do rồi vỡ tan tành dưới vườn cây, đồ ăn đổ tung tóe trên thảm cỏ.

Khóe môi hắn cong lên, nở nụ cười quỷ dị: "Hạ Tú Thanh, anh rể mày mang đồ ăn ngày giỗ của chị Tú Anh cho mày đấy! Ha ha!"

"Hạ Tú Thanh" đóng cửa lại, kéo mạnh rèm che kín khung cửa sổ. Hắn đến bên bàn máy tính, ngồi chễm chệ xuống ghế, hai chân vắt vẻo lên mặt bàn.

Hạ Tú Thanh? Trên đời này làm gì còn đứa nào tên Hạ Tú Thanh?

Chỉ còn lại Nguyễn Dư Huy hắn mà thôi!

•••

Bắc Huy Thành đứng trước hai mâm cơm, bên cạnh là Bắc Huân Phong. Hắn nhìn quanh một lượt, thấy mọi người có vẻ như đã biết rõ thân phận hiện tại của thằng bé này, hắn trịnh trọng thông báo: "Mọi người. Đây là con trai nuôi của con, Bắc Huân Phong!"

Chu Thanh Mai vẫy vẫy tay về phía Bắc Huân Phong: "Ra đây với bà!"

Bắc Huân Phong ngoan ngoãn đi tới, Chu Thanh Mai nhẹ nhàng ôm lấy nó. Bà nói với con trai: "Mọi người ở đây đã nghe cô Lan nói hết rồi."

"Nó là con trai con, tức là cháu nội mẹ. Con yên tâm, gia đình mình ai cũng sẽ yêu thương bảo vệ nó!"

"Vâng!"

Nhìn ra sự lưỡng lự trong Bắc Huy Thành, Chu Thanh Mai nhẹ giọng trấn an: "Mọi người ũng đã biết hết rồi."

Bắc Huy Thành nhìn biểu cảm từng người trong gia đình. Có khó tin, có tức giận, hơn hết thảy là vô cùng tuyệt vọng, hắn hổ thẹn cúi đầu: "Con xin lỗi..."

Hạ Bắc Đại gắp miếng đùi gà cho Bắc Huân Phong, lạnh lùng nói: "Hôm nay là ngày giỗ của con gái tôi. Cái chuyện đồϊ ҍạϊ vô liêm sỉ đó để sang ngày hôm khác, các người muốn giải quyết sao thì giải tôi không can thiệp."

Ông đặt mạnh đũa xuống mâm, nặng nề vác tấm thân bụng bia đứng lên: "Đây là lần cuối cùng tôi ăn giỗ ở đây. Kể từ năm sau trở đi, tôi tự lo được cho con gái tôi!"

Ông nhìn sang Lý Ngân Trúc đang cúi gằm mặt kia, toan nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Ông hậm hực xoay người, bước đi một mạch mà chẳng hề ngoái đầu nhìn lại, mặc cho bao người gọi với theo.

Hai mẹ con Tăng Thanh Hoa, Hạ Tú Khanh cũng lần lượt đứng dậy đuổi theo Hạ Bắc Đại.

Gian phòng lặng thinh, có thể nghe rõ tiếng ai vừa thở dài. Hai mâm cơm ngon lành nóng hổi không một ai động đũa. Không gian tuy rộng lớn nhưng ngột ngạt như dưới đáy biển sâu...

Bắc Thuyền Quyên gắp đồ ăn cho mọi người: "Nhím, Thỏ, Gấu, Chíp, mấy đứa mau ăn đi!"

Đột ngột đước xướng biệt danh, Hoa Lan Thiều, Hoa Tuyết Anh, Hoa Tín Phonh và Bắc Nguyệt Ly ục ịch cầm đũa, miễn cưỡng gắp đồ ăn bỏ vào bát.

Bắc Huy Thành toan rời đi thì bị Chu Thanh Mai giữ lại: "Ngồi xuống cho mẹ!"

Kể cả có là vua, khi đối với mẹ cũng phải răm rắp nghe theo. Bắc Huy Thành dù không muốn nhưng vẫn phải tuân theo mệnh lệnh của mẹ.

Bắc Huy Thành rót từng chén rượu này đến chén rượu khác, ai cũng không cản được. Kết thúc bữa ăn, hắn bò lên ghế sô pha nằm vật vã thở dốc với gương mặt đỏ bừng nóng ran. Những người khác thấy vậy cũng tự giác bảo nhau dọn dẹp nhẹ nhàng, để cho hắn nghỉ ngơi.