Chương 25

Thiệu Dĩ Ninh có một giấc mơ.

Lâu rồi cậu chưa mơ, nên ban đầu có hơi lơ mơ, cho rằng mình còn tỉnh táo.

Ánh nắng trên đồng cỏ rực rỡ, cậu đứng giữa bụi cỏ cao ngang eo và nhìn về phương xa.

Đằng sau là nơi ở tạm thời, rất nhiều người đang bận rộn trong căn cứ, không ai chú ý tới hắn. Cậu vô thức xoa ngực, nơi để ví tiền mang theo bên người, bên trong có giấy chứng nhận và ảnh chụp gia đình. Đó là thứ mà cậu vẫn luôn mang theo bên mình sau khi ba ba và mụ mụ qua đời.

Cái này mang lại sự yên tâm và can đảm cho cậu.

Bỗng nhiên một giọng nói vang lên bên tai: “A Ninh, cách đó không xa có một đàn sư tử, đi chung không?”

Cậu không quen biết chủ nhân của giọng nói đó, nhưng không xa lạ, hình như là một người rất thân thiết. Cậu không biết mình có đi chung hay không, chỉ là tiếp theo hình ảnh xoay chuyển, cậu cách đàn sư tử hơn mười mét, nhìn họ đang lười biếng nằm nghỉ ngơi dưới tàn cây.

Trong đó có một con sư tử đực trông rất khỏe mạnh, hình như hắn đang định chơi với sư tử con, nhưng vì sức lực quá lớn nên không kiểm soát được, lập tức khiến sư tử con té ngã xuống đất, kêu ư ử. Sư tử cái ở bên cạnh lập tức xoay người lại, không nói lời nào, trước tiên gầm về phía sư tử đực đã gây ra tai họa. Bờm của sư tử đực co lại một vòng, rũ đầu ỉu xìu đi tới một bên, dùng hai móng vuốt che mặt của mình một cách uể oải, hình như trông dáng vẻ rất mất mặt.

…Rất đáng yêu.

Thiệu Dĩ Ninh không khỏi nhếch khóe miệng lên, lộ ra vẻ mặt buồn cười. Cơ thể ấm áp ở đằng sau tới gần, giọng nói trầm lắng của người đàn ông như đàn cello lộng lẫy, tao nhã tới say lòng người: “A Ninh, ngươi đang xem gì đấy?”

“Xem…”

Thiệu Dĩ Ninh bỗng nhiên quay đầu lại, một người đàn ông cao lớn đứng ngược sáng, đối phương mặc áo đen và quần đen, không thấy rõ chi tiết, nhưng mơ hồ cảm thấy hắn rất đẹp trai.

Với lại người này rất thân thiết với mình.

Giống người thân, nhưng cũng giống… sâu thêm một tầng thân thiết.

Là kiểu thân thiết đó.

… Không không không, cậu biết rồi, đây chắc chắn là đang nằm mơ.

Sau đó, sau đó mèo con tỉnh dậy vì sợ hãi!

Thiệu Dĩ Ninh:…

Tâm trạng hơi phức tạp.

Cậu mở choàng mắt, xung quanh là cơ thể nóng bỏng của những con sư tử, không ai chú ý mèo con bị sợ hãi trong lúc ngủ. Người gần cậu nhất là Ba Ân, lúc này anh ta bỗng nói mớ một câu trong mơ: “A Ninh?”

… Cảm ơn, Ba Ân cũng ăn ngon lắm, giòn, hơi ngọt.

Đồng cỏ vẫn là ban đêm yên tĩnh, có lẽ gần đến sáng sớm nên càng hiện ra sự yên tĩnh không thể nói bằng lời. Thiệu Dĩ Ninh không ngủ được, dứt khoát bò dậy, đi ngang qua mấy con sư tử con đang ngủ khò khò, nhẹ chân nhẹ tay đi ra bên ngoài.

Bên ngoài hơi lạnh, trông cây cỏ giống như con quái vật to lớn có xúc tu. Thiệu Dĩ Ninh chỉ đi tới bên mép bãi cỏ, không có đi tới nữa —— bởi vì cậu thấy có vài cặp mắt sâu thẳm trong bóng tối.

Đó là những kẻ săn mồi ban đêm, chúng đang chớp lấy thời gian để tóm con mồi. Chúng thoải mái tới lui nhân lúc bóng đêm, không thấy tung tích vào ban ngày. Nói cách khác, tiếp tục đi tới phía trước sẽ có nguy hiểm, tốt hơn hết cậu vẫn nên cẩn thận.

Nhưng cùng lúc đó, trong bụi cây vang lên tiếng sột soạt, có tiếng động khác lạ.