Chương 22

Diệp Hi Ảnh ngồi một mình ở cỗ xe được kéo bởi bốn con ngựa Yến thuần chủng, vẻ ngoài xe ngựa không xa hoa thậm chí rất bình thường, nhưng là dùng thép đã tôi đúc thành, nước lửa không xâm phạm được. Khoang trong rộng rãi sáng sủa dễ chịu, ghế ngồi hai bên thật thoải mái, có thể xếp xuống hợp thành một cái giường lớn. Trên miếng đệm lót có bày nhiều món điểm tâm cùng rượu ngon. Đánh xe là hai hắc y nam tử có khuôn mặt lạnh và thân hình cường tráng.

Xe ngựa đứng ở ven đường phía ngoài cửa thành Chính Đức.

Diệp Hi Ảnh nhìn thấy một cỗ xe ngựa tráng lệ cùng đội thị vệ gồm rất nhiều người vượt qua mặt, nàng thầm thắc mắc, chẳng lẽ công chúa không biết mình sẽ đi theo nàng đến Hậu Sở sao? Đội nghi trượng* của công chúa đã đi qua nửa canh giờ rồi, trên đường gần như không còn một bóng người, Diệp Hi Ảnh rốt cuộc hết kiềm chế nổi, ló ra hỏi hai hắc y nam tử điều khiển xe ngựa: "Hai vị đại ca, chúng ta không đi theo phía sau đội ngũ của công chúa a?".

<*đội nghi trượng ~ đội bảo vệ mang vũ khí khi cử hành đại lễ quốc gia>

"Diệp công tử yên tâm chớ nóng nảy, công chúa đều có an bài." Một người trong đó lên tiếng, hắn ngồi thẳng lưng nhìn về phía trước không liếc mắt đến Diệp Hi Ảnh một cái. Diệp Hi Ảnh vốn định hỏi thêm nhiều tin tức nhưng hai người này lạnh như băng làm cho người ta thất vọng thối lui, nàng đành thôi, ngồi chờ trong xe ngựa chán đến chết. Bên ngoài bông tuyết vẫn bay, trong xe ngựa tuyệt nhiên không cảm thấy rét lạnh, ngược lại có chút hơi khô nóng, trán Diệp Hi Ảnh còn toát ra một tầng mồ hôi, nàng phải cởi bỏ lớp áo bông khoác ngoài.

Đại khái qua thêm một canh giờ, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa, Diệp Hi Ảnh nhìn ra cửa sổ, hai cỗ xe ầm ầm chạy tới, giống y như đúc cái mà nàng đang ngồi, cùng một loại Yến hắc mã khoẻ mạnh, khoang xe to rộng, đánh xe vẫn là hắc y nam tử, ngay cả biểu tình cũng thần kỳ tương tự đều lạnh lùng nghiêm túc.

Một gã từ trên ngựa nhảy xuống, mở cửa xe của Diệp Hi Ảnh ra, khí lạnh bên ngoài luồn vào làm Diệp Hi Ảnh không khỏi rùng mình một trận, "Diệp công tử, công chúa cho mời."

Diệp Hi Ảnh nghi hoặc mặc áo bông vào, không phải công chúa đã đi trước rồi sao? Tuy rằng trong lòng khó hiểu nhưng nàng vẫn nhanh chóng leo lên xe ngựa kia.

Trong xe ngựa có ba người ngồi, Diệp Hi Ảnh đưa mắt liền thấy Tiêu Tử Vận cải nam trang, một thân trường sam xanh ngọc, cầm một chiếc quạt trong tay, anh tú chói mắt. Nha hoàn Tri Kiều ngồi bên cạnh Tiêu Tử Vận, còn một bạch y nam tử nằm nghiêng đối diện các nàng, đó đúng là cái tên Hoa Tiệm Phi bắt cóc Diệp Hi Ảnh vào đêm trung thu, Hoa Tiệm Phi nheo mắt nhìn Diệp Hi Ảnh, không có ý đứng dậy nhường chỗ. Xe ngựa rất rộng nhưng Diệp Hi Ảnh không thể ngồi vào chỗ bên người công chúa, Hoa Tiệm Phi thì một mình chiếm lấy toàn bộ băng ghế, Diệp Hi Ảnh đành phải khom người đứng trong xe.

"Các ngươi trước chuyển qua xe ngựa khác theo ở phía sau đi, bản cung....bản công tử có việc dặn dò Diệp Ảnh". Đôi môi xinh đẹp của Tiêu Tử Vận cong lên tia cười nhẹ, nàng cất tiếng nói với Tri Kiều và Hoa Tiệm Phi.

"Ta đang chán ghét xe ngựa chật chội, đúng lúc lắm, vậy ta qua ngủ ở xe ngựa thứ ba, đến giờ cơm thì hãy gọi, mệt chết ta". Hoa Tiệm Phi lười nhác ngồi dậy duỗi người, chỉnh lại y phục, cầm lấy áo khoác lông cáo ở một bên, ngạo mạn bước xuống xe ngựa.

"Công tử có việc cứ gọi ta, Tri Kiều lui xuống trước". Tri Kiều tò mò liếc nhìn Diệp Hi Ảnh rồi cũng đi xuống theo.

"Hi Ảnh tham kiến công chúa điện hạ." Diệp Hi Ảnh cung kính thi lễ, nàng quả nhiên đoán không ra tâm tư công chúa, công chúa giả nam trang giống như là đang muốn du sơn ngoạn thuỷ.

"Hi Ảnh ngồi đi, cũng nhanh ra khỏi thành Trường An rồi, không cần quá chú trọng lễ nghi, về sau cứ gọi ta là công tử, ta biết lòng ngươi có rất nhiều nghi vấn, đường xá còn dài, ta sẽ chậm rãi giải thích cho ngươi nghe." Xe ngựa bắt đầu chạy vững vàng, đây là lần đầu tiên Tiêu Tử Vận không tự xưng "bản cung" khi nói chuyện cùng người khác.

"Dạ, công tử. Chẳng lẽ chúng ta có mục đích khác trong chuyến đi này?" Diệp Hi Ảnh ngồi nghiêm chỉnh đối diện Tiêu Tử Vận, nhìn thẳng vào con ngươi sáng ngời kia, nàng âm thầm tán thưởng công chúa giả nam trang thật đúng là phong lưu phóng khoáng, thần thái phi phàm.

"Hi Ảnh có biết Vô Song Thành không?" Tiêu Tử Vận vừa lòng gật gật đầu.

"Là Vô Song Thành giáp giới với cả Đại Chiêu ta, Hậu Sở cùng Yến quốc?" Diệp Hi Ảnh hỏi. Địa lý Vô Song Thành rất đặc biệt, nó bị vây giữa tam quốc, không lệ thuộc bất cứ quốc gia nào, là một thành trì trung lập. Mặc dù diện tích Vô Song Thành không lớn nhưng được cái giàu có, Vô Song Thành có ba thứ nổi danh thiên hạ, một là có được tài nguyên khoáng sản phong phú: quặng sắt, quặng than, mỏ vàng. Hai là chiến mã. Ba là năm ngàn kỵ binh hắc giáp. Vị trí đặc thù của Vô Song Thành cùng nguồn tài nguyên béo bở không thể nghi ngờ là thứ mà Hậu Sở, Yến quốc, Chiêu quốc mơ ước đã lâu, chẳng qua không một quốc gia nào dám tiến hành xâm phạm, dĩ nhiên là vì lo ngại động một tí sẽ khiến hai quốc gia còn lại xuất binh can thiệp, hơn nữa năm ngàn kỵ binh hắc giáp của Vô Song Thành rất dũng mãnh thiện chiến, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, chưa bao giờ bại trận. Ngay cả chiến thần trứ danh Nam Lăng Vương, năm năm trước cũng bại dưới tay thành chủ Phó Chấn Trì của Vô Song Thành.

"Đúng vậy, Hi Ảnh thấy Vô Song Thành thế nào?" Tiêu Tử Vận thử hỏi, mục đích chính lần này tất nhiên là mừng thọ hoàng đế Hậu Sở, bất quá thuận tiện cũng phải đi Vô Song Thành bàn ít chuyện quan trọng, cho nên nàng mới cải trang để che đậy tai mắt người khác.

"Ta hiểu biết rất ít về Vô Song Thành, chỉ biết nó là một thành trì trung lập, giáp giới tam quốc, cực kỳ giàu có và đông đúc, là vùng giao tranh binh gia, ngoại trừ năm năm trước Nam Lăng Vương dẫn dắt ba vạn kỵ binh tiến đánh bất ngờ rồi thất bại trở về thì không có phát sinh qua chiến sự nào to lớn." Diệp Hi Ảnh lục lọi tin tức có liên quan đến Vô Song Thành trong đầu, lịch sử truyền lại, hai trăm năm trước Vô Song Thành vốn thuộc Sở quốc, là vùng đất mà Sở đế ban cho đại tướng quân Phó Phong, về sau Sở quốc phát sinh chính biến <đảo chính>, Phó Phong không muốn tham dự vào cuộc chiến hoàng quyền nên tuyên bố Vô Song Thành độc lập, không thuộc bất kỳ quốc gia nào. Sở quốc chia năm xẻ bảy kéo dài đến vài thập niên tới khi gia tộc Hiên Viên thống nhất Sở quốc lập thành Hậu Sở. Vô Song Thành vẫn phát triển lớn mạnh, trở thành sự tồn tại đặc biệt nhất trong tứ quốc, lấy ngựa cùng khoáng sản mua bán trao đổi với các quốc gia khác, gầy dựng nên một Vô Song Thành phồn hoa thịnh thế.

"Mục đích đầu tiên của chúng ta là Vô Song Thành, ta muốn gặp một vị bằng hữu xưa, Hi Ảnh có biết hiện tại tướng quân dẫn dắt năm ngàn kỵ binh hắc giáp của Vô Song Thành là ai không?" Tiêu Tử Vận nhớ tới đôi mắt Phó Nam Ca khi cười rộ lên giống hệt vầng trăng, ấm áp liền trào dâng trong lòng. Nam Ca, đã gần bảy năm không gặp, không biết giờ nàng có còn cứng cỏi cường thế như hồi trước không.

"Phó Nam Ca, hài tử thứ tư của Phó thành chủ, là nữ tướng quân duy nhất đương kim thiên hạ". Chống lại ánh mắt đối diện, Diệp Hi Ảnh coi như có chút hiểu được mục đích chuyến này của Tiêu Tử Vận. Thân thế Phó Nam Ca tựa hồ là một điều bí ẩn, không ai biết thân mẫu của nàng là ai, mười sáu tuổi nàng bị Phó Chấn Trì mang về Vô Song Thành, nói là thân sinh nữ nhi của mình, trên phố đồn rằng mẫu thân Phó Nam Ca là muội muội Văn hoàng hậu - Văn Mẫn Niệm.

Đúng vậy, Phó Nam Ca chính là nữ nhi của Văn Mẫn Niệm, là biểu tỷ Tiêu Tử Vận <chị họ>. Năm đó, tình yêu giữa Văn Mẫn Niệm cùng Phó Chấn Trì cũng xem là buồn vui lẫn lộn, rung động đến tâm can. Phó Chấn Trì lớn hơn Văn Mẫn Niệm hai mươi tuổi, hơn nữa đã có ba vị phu nhân, Văn Định Tiềm làm sao cho phép ái nữ của mình gả đến nhà người khác làm di thái thái <vợ bé>, liền tìm mọi cách cản trở, nhưng theo thời gian cuối cùng Văn Mẫn Niệm vẫn mang thai, Văn Định Tiềm giam lỏng nàng ở Trường An, sau khi sinh hạ Phó Nam Ca, nàng liền chết vì sầu não. Văn hoàng hậu thương cho hoàn cảnh Phó Nam Ca, nuôi dưỡng bên người như chính mình sinh ra, cũng là người bạn duy nhất cùng chơi với Tiêu Tử Vận khi còn bé. Mãi cho đến bảy năm trước, Chiêu quốc cùng Yến quốc chiến sự căng thẳng, mọi thứ đều dị thường khan hiếm, Tề Tông hướng Phó Chấn Trì mua binh khí chiến mã. Phó Chấn Trì căm ghét năm đó Văn Định Tiềm làm hắn mất đi thê tử, không muốn bán cho Chiêu quốc, rơi vào đường cùng Tề Tông đành báo cho hắn biết sự tồn tại của Phó Nam Ca, khi Phó Chấn Trì nhìn đến Phó Nam Ca giống hệt Văn Mẫn Niệm, lệ tuôn rơi, đưa ra điều kiện để hắn mang Phó Nam Ca đi mới đáp ứng bán chiến mã cho Chiêu quốc.

Chớp mắt một cái đã qua bảy năm, biểu tỷ luôn che chở nàng năm đó giờ đã là nữ tướng quân oai phong lẫm liệt. Không biết lúc gặp lại, Nam Ca có nhận ra nàng hay không, nàng đã không còn là tiểu nha đầu chỉ biết theo phía sau Nam Ca nữa rồi.

Tiêu Tử Vận mỉm cười chìm vào nỗi nhớ, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu rọi lên người nàng, đúng là một hình ảnh vô cùng tuyệt diệu.

"Nghe nói ngươi có một tỷ tỷ, các ngươi ở chung tốt không?" Tiêu Tử Vận quay qua nhìn khuôn mặt Diệp Hi Ảnh, mới vài tháng không thấy, đứa nhỏ này đã trổ mã ngày càng xinh đẹp.

"Gia tỷ đối xử Hi Ảnh rất tốt, là người thân cận nhất với Hi Ảnh". Nhắc tới tỷ tỷ, Diệp Hi Ảnh nở nụ cười, con ngươi khẽ lay động thứ ánh sáng khác thường. Tiêu Tử Vận chưa bao giờ thấy qua Diệp Hi Ảnh tươi cười như vậy, có chút nhu mì, có chút chua chát. Cái cười ấy làm cho khuôn mặt ngây thơ của Diệp Hi Ảnh mang thêm phần nào tư vị nữ nhân, khiến con tim Tiêu Tử Vận bất giác rung động.

"Hi Ảnh là đứa nhỏ hạnh phúc, có tỷ tỷ yêu thương. Trong những gia đình quan lại đế vương, thân tình càng trở nên đáng quý, ta may mắn cũng có một người vô cùng thân thiết, đã nhiều năm không gặp , không biết nàng sống hạnh phúc không." Tiêu Tử Vận phiền muộn nói, nàng không phải người ý chí sắt đá, lòng nàng cũng có một nơi thực mềm mại, chẳng qua người chạm được vào nơi ấy rất rất ít, Phó Nam Ca chính là một trong số đó.

"Vậy công tử sống có hạnh phúc không?" Diệp Hi Ảnh nhìn ánh mắt man mát cô đơn của Tiêu Tử Vận, không khỏi mở miệng hỏi.

"Hi Ảnh cảm thấy sao?" Lời Diệp Hi Ảnh nói làm cho Tiêu Tử Vận khẽ giật mình, nàng chưa bao giờ tự hỏi qua vấn đề này, nàng là nữ nhân cao quý nhất Chiêu quốc, vô luận kẻ nào hoặc vật nào nàng đều có được một cách dễ dàng, chẳng lẽ không đủ hạnh phúc?

"Nếu định nghĩa hạnh phúc là quyền thế cùng địa vị, công tử là người hạnh phúc nhất. Nhưng bên cạnh công tử khuyết thiếu một người, một người gắn bó nương tựa nơi hồng trần, một người thương cùng vượt qua phong ba bão táp". Diệp Hi Ảnh thốt ra, đây là vấn đề nàng hoang mang đã lâu trong lòng. Vì sao công chúa đuổi phò mã ra khỏi phủ, vì sao bóng dáng nàng luôn cao quý cũng rất cô độc?

"Người như thế rất trọng yếu sao?" Bình thường Tiêu Tử Vận sẽ không hỏi vậy, nàng không muốn tiết lộ cảm xúc của mình trước mặt người khác, nàng quen nắm trong tay hết thảy chứ không phải bị người khác dẫn đường. Nhưng giờ phút này, chìm vào ký ức khiến tâm tư nàng bỗng chốc cảm tính. Có lẽ rời xa Trường An, rời xa hoàng cung làm cho nàng thoải mái, có lẽ người trước mắt này, làm cho nàng tháo xuống mặt nạ, mở rộng lòng mình.

"Rất quan trọng, mẫu thân nói, trái tim mỗi chúng ta lúc sinh ra có một nửa mà thôi, chỉ khi tìm được người định mệnh thì tim mới trọn vẹn đầy đủ. Có người cùng cực cả đời cũng không gặp được người kia, cho nên suốt đời cô đơn trống vắng, có người ngược lại rất may mắn, giống như nương, gặp được cha ta, cho dù hồng nhan bạc mệnh đi nữa thì cũng là người hạnh phúc nhất thế gian". Diệp Hi Ảnh nhớ lại ánh mắt phút cuối cùng của mẫu thân, thương cảm, nhớ nhung nhưng không hề hối tiếc. Nàng đã nghĩ rằng người trong số mệnh của nàng chính là Diệp Hi Nhiên nhưng những gì đọng lại trong tim chỉ là nỗi thống khổ vô tận. Buông đi, nên buông xuống, tỷ tỷ sẽ hạnh phúc.

"Tiểu Miêu, không cần thương cảm như vậy, ngươi hẳn là đoá hoa nở rộ dưới ánh mặt trời, ngươi cũng sẽ hạnh phúc." Không biết vì sao nhìn đến nét mặt Diệp Hi Ảnh thương tâm, tự dưng nàng thấy đau lòng thương tiếc.

"Hi Ảnh hy vọng công chúa hạnh phúc thật sự, công chúa là người đáng giá khiến nam tử đều muốn đánh đổi hết thảy để có được". Diệp Hi Ảnh chân thành nói, ánh mắt nàng dừng ở khóe miệng đang gợi lên độ cong ôn nhu mị hoặc của Tiêu Tử Vận.

"Tiểu Miêu, ngươi thật đáng yêu, có ngươi đi chung đường thú vị lắm." Tiêu Tử Vận khẽ cười nói, trong lòng thoáng cảm động. Nàng nghe qua rất nhiều lời ca ngợi chúc phúc nhưng chưa bao giờ động dung như giờ khắc này. Cũng rất ít người có thể làm cho nàng gỡ bỏ lớp phòng ngự để mà đối đãi nhau một cách thoải mái, Diệp Hi Ảnh, quả nhiên rất giống một con mèo nhỏ thuần khiết đáng yêu.