Chương 10: gián tiếp gặp gỡ mẹ chồng

Mạch Tố Tố tan sở về nhà, trên đường đi đột nhiên nhớ ra mèo nhỏ, không biết bây giờ nó ra sao rồi, cô ghé vào siêu thị mua một hộp kem hoa quế rồi trở về nhà.

Mạch Tố Tố vừa mở cửa, bước vào, thấy bên trong yên tĩnh lạ thường, nghi hoặc quay lại gọi mèo nhỏ, nhưng gọi mãi mà mèo nhỏ không chịu ra, Mạch Tố Tố thẫn thờ rút ra một câu " mèo con bỏ trốn rồi ", nghĩ như vậy Mạch Tố Tố bỗng thấy tâm trạng vùi dập tả tơi, ngửa trời khóc ròng.

Mạch Tố Tố đang đau khổ tràn trề thì nghe có tiếng gõ cửa, bên ngoài là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, Mạch Tố Tố đoán chắc cô gái này chỉ hơn cô 2-3 tuổi gì mà thôi, vừa nhìn thấy Mạch Tố Tố, người phụ nữ trẻ đẹp ấy cười vui vẻ hòa nhã, Mạch Tố Tố cũng xã giao đáp lại, cô ấy có mái tóc đen uốn lượn mềm mại xõa xuống vai, đôi mắt to tròn tinh nghịch, thanh tú đẹp đẽ như xoáy vào tim, điều mà Mạch Tố Tố nhìn chăm chú nhất, đó chính là con mèo lông vàng mắt xanh đang nằm trong ngực người phụ nữ ấy, mèo nhỏ không phản kháng mà chỉ lặng lẽ nằm cuộn người nhìn Mạch Tố Tố, đó không phải là mèo nhỏ do cô trộm được hôm qua hay sao, nó sao lại ở đây, không lẽ...nếu là chủ nhân mèo nhỏ, như thế thì cô sui xẻo to rồi, Mạch Tố Tố co người.

" xin hỏi cô có phải là chủ nhân ở đây không ?". Nhìn cô ngỡ ngàng như tượng, người phụ nữ xinh đẹp mới cười mỉm, mở miệng.

"Vâng, đúng vậy " bị câu hỏi của người đẹp kéo lại tinh thần, Mạch Tố Tố liền cảm thấy không hay, họ có kiện cô tội trộm mèo hay không đây, cả người Mạch Tố Tố liền ớn lạnh.

"Cô đừng sợ, tôi chỉ muốn nói chuyện một chút với cô thôi, ra ngoài có được không ?" Chắc thấy biểu cảm Mạch Tố Tố quá mức khó coi, người đẹp cười hòa nhã, an ủi Mạch Tố Tố.

" Vâng " Mạch Tố Tố liền đi theo sau, chân vẫn không nhịn được run nhẹ.

Đứng trên hành lang, người đẹp liền giới thiệu:" Xin chào, rất vui được gặp cô, tôi là Lưu Mộng, là chủ nhân của nó ".

Người đẹp vừa nói vừa chỉ chỉ con mèo nằm trong ngực.

" à, vâng, xin chào tỷ tỷ, tên tôi là Mạch Tố Tố".

Mạch Tố Tố thấy dù sao người phụ nữ trước mặt cũng chỉ lớn hơn mình vài tuổi, nếu mà gọi là dì hoặc phu nhân thì quá mức khó coi, người ta cũng không có già đến mức như vậy, vì vậy, gọi Tỷ Tỷ là hợp lý nhất.

Mạch Tố Tố vừa nói xong, người phụ nữ tên Lưu Mộng bỗng chốc im lặng, mèo nhỏ thì hai mắt híp lại, mặt đầy hắc tuyến nhìn Mạch Tố Tố.

Mạch Tố Tố không biết mình có hoa mắt hay không, nháy mắt vài lần, cô nhìn ra được, nó đang khinh bỉ nhìn cô.

Người đẹp ngây người một chút liền định thần lại, ôm chầm Mạch Tố Tố cười tươi như hoa:" đứa bé ngoan, gọi ta là tỷ tỷ sao ?".

"Đúng thể, có gì sai à ?" Ngoài người đẹp và cô ra, nơi này còn có ai nữa sao.

Có, còn có Mặc Tiếu Hàm nha, nhưng Mặc Tiếu Hàm là giống đực, như vậy, không tính.

Mặc Tiếu Hàm bị ôm ở giữa, cố gắng chen đầu lên trên hít thở, hắn sắp bị hai người phụ nữ ngu ngốc này đè chết.

"ha ha, ta đã sắp qua 45 rồi !".

Cái gì, Mạch Tố Tố nghe xong liền muốn té xỉu, ai mà nghĩ cho được người đẹp quyến rũ trước mặt này nhìn chỉ mới 26 tuổi đã sắp qua 45, Mạch Tố Tố bao nhiêu tuổi, cô chỉ mới có 23 tuổi, Mạch Tố Tố đỡ trán, thật đúng là không thể nào tin tưởng cái thế giới này nổi nữa.

"cô Mạch, cảm ơn cô mấy hôm trước đã chăm sóc nó giúp tôi".

" không có gì" thì ra là cảm ơn, bạch Tố Tố khách khí, có phải quá mức khách khí rồi không, cô trộm mèo bây giờ chủ nhân mèo nhỏ lại tới cảm ơn, Mạch Tố Tố cảm giác như mang trên mình đầy ắp tội lỗi không thể nói, cảm ơn, cô còn tưởng sẽ bị kiện ra tòa nữa chứ, thời buổi này, nhận lời cảm ơn thật không dễ chút nào.

Hai người nói qua nói lại, Lưu Mộng càng ngày càng thích Mạch Tố Tố, hết sờ mặt lại ôm, Mặc Tiếu Hàm bị chèn ép ở giữa thở không ra hơi, nhìn thấy Lưu Mộng ôm Mạch Tố Tố thắm thiết, tâm tình hơi khó chịu, hắn còn chưa được ôm như vậy đấy.

Trước khi tạm biệt, Lưu Mộng còn nhéo thêm vài cái trên má Mạch Tố Tố mới chịu quay lưng, làm cô cũng hết cách, Mạch Tố Tố cảm giác như "bà dì trẻ tuổi" trước mặt này đang lựa cá thịt trên người cô, y hệt mẹ chồng lựa chọn con dâu.

Chờ Lưu Mộng đi xa cô mới xoay người bước vào phòng.

Bên này Mạch Tố Tố vừa khuất, mèo nhỏ nằm trong ngực bỗng chốc nhảy xuống, hóa lại thành Mặc Tiếu Hàm, Lưu Mộng xem đó là điều hiển nhiên, thuần thục vứt cho hắn một bộ quần áo, nhất tay cười hí hửng, vỗ vai Mặc Tiếu Hàm, cười rực rỡ, nhộn nhạo hỏi:"con trai, đó có phải là con dâu tương lai hai không, đúng không, đúng không ?".

Mặc Tiếu Hàm đã mặc xong quần áo, nghe Lưu Mộng hỏi xong, suýt nữa nhảy dựng lên, mặt cũng bốc hơi nước:" không biết".

"Không biết cái gì, nhìn mặt con đỏ lên hết rồi, ngượng ngùng, chộp dạ, chắc đúng là vậy rồi, ha ha" Lưu Mộng nhìn thấy được Mặc Tiếu Hàm vừa nhắc tới Mạch Tố Tố thì không được tự nhiên, liền đoán ra được vài phần, mừng rỡ không ngớt, con bà, là người mẹ, Lưu Mộng hiểu rõ hơn ai hết, Mặc Tiếu Hàm bề ngoài tuy vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, thuộc loại người trong lòng đối lập với bên ngoài.

Mặc Tiếu Hàm quay mặt đi chỗ khác, xoa chóp mũi, không thèm trả lời, im lặng một lúc thì có một người đàn ông trung niên đi đến.

Lâu Mộng thấy người đó đi đến, lập tức ôm chầm, người kia cũng ôm gọn Lưu Mộng vào lòng, Mặc Tiếu Hàm ngồi bên này nhăn mặt:"hai người có cần phải diễn cảnh tình tứ trước mặt con hay không" hai ông bà già chàng chàng thϊếp thϊếp, Mặc Tiếu Hàm xem không nổi, tuy bề ngoài hai người họ trông thấy chưa đầy 30 nhưng là người biết được tuổi tác thật của họ, Mặc Tiếu Hàm không thể nào thích ứng được.

Miêu Tộc nếu tính theo người bình thường trừ những trường hợp bị bệnh tật thì tuổi thọ trung bình là 400 năm, sống tới hai trăm tuổi mới bắt đầu có dấu hiệu già đi, vài trăm năm sau mới chết, e hèm, cha mẹ hắn chỉ mới sống được có 50 năm, muốn già còn lâu lắm, Mặc Tiếu Hàm ho nhẹ, hắn cũng chỉ mới sống được 25 năm thôi.

Lưu Mộng ngửa đầu, cười hả hê, đáp lại:" ghen tị phải không, ghen tị thì đi tìm Tố Tố, Mạch Tố Tố rất dễ thương, xinh xắn, mau mau rước con dâu về nhà mà ôm ".

Mặc Tiếu Hàm lại không đáp, xoa xoa chóp mũi, Lưu Mộng mặc kệ, quay lên đối diện cười với người đàn ông vô cùng ngọt ngào:" em nói có đúng không ?".

Người đàn ông có nét mặt tương tự giống bảy phần với Mặc Tiếu Hàm, đoán chắc đó chính là ba của Mặc Tiếu Hàm, người đàn ông nhìn Lưu Mộng"ừ" đáp lại một tiếng cưng chiều rồi ném cho Mặc Tiếu Hàm một hộp gấm nho nhỏ.

" gì thế ?" Mặc Tiếu Hàm nhanh nhẹn đón được, tò mò mở ra.

"chính là Linh Đan, chờ khi nào con có vợ, thì hãy đưa cho con bé uống, công dụng vô cùng đặc hiệu, có thể giúp con truyền sức mạnh gián tiếp bảo vệ con bé, y hệt như mẹ con hiện giờ".

Miêu Tộc có tính chiếm hữu rất cao, thứ gì thuộc về mình thì sẽ bảo vệ hết sức, nam nhân có vợ sẽ hết mực yêu thương, cưng chiều, chung thủy hết mực.

Mẹ của Mặc Tiếu Hàm thật ra là một người phụ nữ bình thường, gặp được ba của Mặc Tiếu Hàm, hai người vừa gặp đã yêu, mỗi người Miêu Tộc, ai cũng có nội đan, tùy theo việc tu luyện mà phân cao thấp, người chủ nhân muốn bảo vệ, nội đan cũng sẽ coi người đó như chủ nhân, ra sức bảo vệ, được lưu thông sức mạnh qua lại cơ thể hai người, mẹ Mặc trong người cũng có được một phần sức mạnh của ba Mặc, một bước liền thoát khỏi bệnh tật, tuổi già, mà trẻ mãi đến giờ, người Miêu Tộc có tới chín cái mạng, vô cùng sống lâu, đã vậy còn có sức mạnh cường đại, mà người được thừa hưởng sức một phần sức mạnh đó cũng kế nhiệm tuổi thọ của bọn họ, tức là sống cũng dai như giẻ rách, sức mạnh cũng thập phần phì nhiêu.

Mặc Tiếu Hàm mắt to mắt nhỏ nhìn Linh Đan cỡ hai ngón tay, tròn tròn như một loại trái cây chín đỏ mọng nằm trong hộp thì hoài nghi, có thật thần kỳ như vậy không.

" cái này là ai đưa ?".

Người đàn ông trung niên nhìn mặt con trai thì cười như có như không, đút tay vào túi quần:" các trưởng lão".

Đầu năm nay, các ông già thường hay lên tạp chí, rảnh rỗi thích chế tạo này nọ, tuy Mặc Tiếu Hàm không tin nhiều lắm nhưng cũng nhận lấy bỏ vào trong túi, nếu mấy chục năm trước, hắn sẽ tin, nhưng nếu thời điểm hiện giờ, Mặc Tiếu Hàm tin làm sao được, tháng trước, mấy ông già còn chế tạo ra dược đan gì đó, cho người bị thương thử nghiệm, đã những không trị được thương thế còn phải nằm viện truyền nước biển mấy ngày liền, với lý do mất nước, kêu Mặc Tiếu Hàm tin cũng khó, lỡ thuốc có vấn đề, người phụ nữ ngốc nghếch đó uống vào xảy ra mệnh hệ nào thì sao.

Nói tới phụ nữ ngốc nghếch, trong đầu Mặc Tiếu Hàm bất giác nghĩ ngay tới Mạch Tố Tố.

" còn chuyện Lục Lang, con tính như thế nào ?". Nói đến vấn đề này, sắc mặt ba Mặc liền âm trầm.

" con sẽ nhanh chóng giải quyết". Mặc Tiếu Hàm hiếm khi rũ bỏ đáng vẻ cà lơ cà phất, nghiêm túc nói, hừ, cũng tại Mạch Tố Tố, nếu cô không ngăn cản ngăn cản, e rằng hắn đã bắt được người.

" không được, chuyện này cứ để cho ta lo" Ba Mặc cản ngăn.

" đúng đấy, để cho chúng ta đi, nếu con lo việc đó thì thời gian đâu mà mang con dâu tương lai của ta về chứ" Lưu Mộng nằm trong lòng ông xã, ngẩn đầu đáp.

" tùy " Mặc Tiếu Hàm thẹn quá hóa giận, nhảy xuống biến mất dạng, trời sinh, loài mèo linh hoạt, trong nháy mắt đã không thấy Mặc Tiếu Hàm ở đâu.

Lưu Mộng nhìn theo hướng Mặc Tiếu Hàm biến mất, kinh hô:" ông xã, anh nói xem, tính cách tên này có phải là giống anh hay không, kỳ lạ vô cùng, không thể lý giải nổi ".

" em xem, tính cách của anh có tốt không ?" Mặc Tề Mục vuốt tóc vợ, hỏi lại.

Lưu Mộng liền nhăn nhó:" tính cách của anh đâu có khác nó là bao ".

Mặc Tề Mục nghe vợ nói vậy liền im lặng, Lưu Mộng ngồi bên cạnh cân đo, sao không kế thừa cái gì đặc sắc mà lại đi kế thừa cái tính cách âm dương quái khí đó làm gì không biết, Lưu Mộng thở dài, con dâu tương lai, sau này con vất vả rồi.