Chương 12

Dù sao cũng chỉ là một người máy quét rác.

Muốn giấu thì cứ giấu đi.

Dù sao cũng tốt hơn là đợi đến nửa đêm, anh phát hiện nhóc quỷ kia lén lút giấu người máy quét rác vào trong chăn ôm ngủ.

Nhìn bộ dáng nhóc quỷ dùng sức chín trâu hai hổ cố nhét người máy quét rác, Diêm Hạc xoay người, bước chân đặc biệt nặng hơn một chút.

Để cho nhóc quỷ kia biết mình đã rời đi rồi, đừng lại dùng người máy quét rác mấy ngàn đồng kia đè ép ghế sô pha hơn mười vạn không buông tha nữa.

Vài phút sau.

Diêm Hạc từ phòng khách đi vào phòng ngủ, lúc anh khom lưng cầm lấy đồ ngủ, mới phát hiện ra phòng ngủ của mình một mảnh trống không.

Nếu là thường ngày, nhóc quỷ thích dính ở bên cạnh anh như vậy đã sớm kích động đi theo anh vào phòng ngủ. Nhưng hôm nay anh ở trong phòng ngủ đã mấy phút, cũng không thấy nhóc quỷ bay vào.

Diêm Hạc dừng một chút, sau đó thong thả đi về phía phòng tắm, bước chân không nhanh không chậm.

Dù sao nếu là một nhóc quỷ háo sắc.

Hiện tại không tiến vào, đợi lát nữa ắt hẳn cũng sẽ giống như mấy ngày trước vụиɠ ŧяộʍ lẻn vào phòng tắm.

Trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào rung động, sương mù dần dần bốc lên.

Nhóc quỷ đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, thừa dịp chủ nhân căn phòng không có ở đây, cậu đang cúi đầu cố gắng sửa chữa tấm chắn phía sau mông thú cưỡi.

Nửa giờ sau.

Sương mù bốc lên mờ mịt trong phòng tắm. Dòng nước chảy rào rào dưới vòi hoa sen ngừng lại, người đàn ông ở dưới vòi hoa sen quay đầu nhìn cửa kính, phát hiện trên cửa kính vẫn trống rỗng như cũ.

Nhóc quỷ lúc trước thích ngồi trên cửa kính đung đưa hai chân hết sức tập trung nhìn anh tắm rửa lúc này vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Diêm Hạc đưa tay cầm lấy khăn tắm, vừa lau tóc vừa đẩy cửa phòng tắm ra, đi về phía phòng ngủ.

Giờ phút này trong phòng ngủ cũng là trống rỗng y vậy, trên giường lớn màu xám nhạt không hề có bóng dáng nhóc quỷ bận tới bận lui.

Diêm Hạc thản nhiên ném khăn tắm sang một bên, sấy khô tóc như thường ngày rồi đốt hương liệu an giấc.

Người đàn ông mặc áo ngủ màu đen nửa dựa vào đầu giường, một tay cầm quyển sách, chuỗi Phật châu trên xương cổ tay đẩy tới miệng hổ, anh nhẹ nhàng xoay người, ánh mắt nửa rũ xuống, vẻ mặt trầm tĩnh, giống như bình thường không có gì khác nhau.

Đồng hồ trong phòng ngủ chậm rãi di chuyển, đột nhiên vang lên một hồi chuông nhỏ.

Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, động tác khớp ngón tay với đường nét rõ ràng đang gảy Phật châu cũng theo đó mà ngừng lại, người đàn ông thoáng dừng, sau đó ngẩng đầu lên.

Rèm cửa sổ cách đó không xa bị gió đêm thổi qua, khẽ lay đưa phát ra tiếng động khe khẽ.

Không phải là âm thanh của một con quỷ nhỏ lẻn vào.

Diêm Hạc khép trang sách lại, tiện tay ném sang một bên, cau mày ấn điều khiển từ xa của bức rèm cửa sổ.

Kim đồng hồ chậm rãi chuyển động đến mười giờ, là thời gian mà trước kia anh hay nghỉ ngơi.

Nhóc quỷ bên ngoài vẫn chậm chạp không đi vào.

Diêm Hạc tắt đèn, ở trong phòng ngủ tối tăm, anh nhớ tới ngày thường nhóc quỷ kia luôn ghé vào đầu giường, ánh mắt lấp lánh sáng ngời, hết sức chuyên chú chờ đợi anh ngủ.

Hai tay anh giống như thường ngày đặt ở trước bụng, điều chỉnh hô hấp, ở trong không gian yên tĩnh nhắm mắt lại.

Trong phòng khách, nhóc quỷ Mộ Bạch từ dưới ghế sô pha kéo ra người máy quét rác, cậu khoanh chân xếp bằng ngồi ở trên sô pha, cố gắng sửa chữa người máy quét rác đã bị hỏng mất.

Không bao lâu sau, đèn phòng khách bỗng nhiên sáng lên, Mộ Bạch bị dọa nhảy dựng. Cậu quay đầu nhìn lại, phát hiện là mục tiêu mới mặc áo ngủ tối màu đang cầm ly đi tới phòng khách để lấy nước.