Chương 12.2: Băng cá nhân

Ba làm đầu bếp ở công trường, mẹ buôn bán nhỏ, mỗi ngày đều trông coi chỗ này nuôi chị em bọn họ. Không có người nào tới mua đồ của bà, trong lòng bà cũng rất sốt ruột, thật ra thì rất đáng thương.

Nghĩ như vậy, đáy lòng Vu Tiêu Băng lại càng thêm khó chịu, cô phát hiện cuộc sống của cả nhà mình kiếp này hình như quá mờ mịt, trước mắt lại bắt đầu ướŧ áŧ, ngay cả khi có người đi vào trong tiệm cũng không nhìn thấy.

Cho đến khi đối phương đi tới trước mặt, đặt cuốn sách tham khảo lên quầy để tính tiền thì cô mới ngẩng đầu nhìn thấy người kia, vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, bắt đầu xem hóa đơn rồi nói giá với anh.

Đối phương rất ít nói, sau khi nghe xong thì móc tiền trong túi ra đưa cho cô.

Sau khi Vu Tiêu Băng nhận lấy tiền thì vội vàng tìm tiền lẻ trong ngăn kéo, nhưng tìm một hồi lâu vẫn thiếu một tờ năm đồng, dùng tờ một đồng gom lại cũng không đủ.

Trong đầu cô rất loạn, một mặt nghĩ người này mua sách tham khảo lớp mười một, là bạn học với cô, một mặt lại nghĩ tại sao tiền lẻ mẹ để trong ngăn kéo lại tìm không ra được cả một trăm đồng.

Vu Tiêu Băng sợ anh chờ lâu, cô đột nhiên nhớ lại lúc nãy mình đi bệnh viện vẫn còn tiền lẻ nên vội vàng giơ tay móc túi. Nhưng móc một hồi, cô lại vô tình cứa ngón tay vào mặt kính trên cái quầy cũ kỹ.

Chờ lúc cô tìm được năm đồng đưa cho anh thì hàng mày anh tuấn của nam sinh kia cũng đã nhíu lại, nhìn chằm chằm vào Vu Tiêu Băng, hồi lâu mới phun ra hai chữ.

"Có máu."

Vu Tiêu Băng hơi mờ mịt, cho đến khi nhìn thấy tờ tiền mình đưa cho anh có dính máu thì lúc này mới rút hai tờ giấy dưới quầy ra, lấy lại tiền trong tay anh, để lên trên quầy lau chùi cẩn thận.

Cô đã khóc cả một buổi chiều, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, bên trong còn có tia máu màu đỏ. Nhưng cô đang tập trung làm công việc trong nhà, ngay cả một chút tâm lý chống cự cũng không có.

"Xin lỗi, chỉ có một tờ năm đồng, tôi lau sạch rồi, cậu cất đi."

Cô ngước mắt nhìn anh cầu khẩn, nam sinh kia giống như là không biết làm gì, giơ tay chỉ vào khớp xương ở ngón trỏ tay trái của cô: "Tôi nói là tay cậu bị thương rồi, không đau chút nào sao?"

Giọng anh nghe như đang tức giận, nhưng Vu Tiêu Băng lại cảm thấy anh quan tâm một người xa lạ như vậy, tính cách vẫn rất tốt.

"Tôi dùng giấy ấn vào là được rồi, không sao đâu, không cần phải để ý đến."

Cô đưa tờ tiền đã lau sạch cho anh rồi lại rút giấy quấn quanh ngón tay, ngồi xuống cái ghế sau quầy lặng lẽ chờ vết máu khô lại.

Người nam sinh kia cũng cầm sách rời đi, nhưng đi được chốc lát thì anh đã quay lại, trong tay còn xách theo một túi nilon nhỏ.

Anh đặt túi lên cái quầy trước mặt cô, không nói tiếng nào đã xoay người bỏ đi.

Vu Tiêu Băng còn cho là bởi vì chất lượng của sách có vấn đề cho nên anh tới để trả hàng lại, nhưng khi cô mở túi ra nhìn thì mới phát hiện bên trong lại có một hộp băng cá nhân.

...

Gió mùa hè thổi nhẹ qua làm con tim đập nhanh một nhịp, dường như cơn gió lướt qua còn mang theo một chút cảm xúc hơi chua xót.

Cô cất túi băng cá nhân lại, khuôn mặt bắt đầu từ từ nóng lên.

Bất giác phát hiện thứ cảm xúc đó mãnh liệt đến cỡ nào.

Khi đó, cô không biết giữa cô và anh sẽ dây dưa với nhau suốt mười ba năm.