Chương 31

CHƯƠNG 31:

"Không, không phải là tôi quyến rũ thầy đâu!" Trương Khải cuống quýt lắc đầu phủ nhận.

"Hừ!" Nụ cười của Từ Kiếm Đông đã biến mất, hắn lạnh lùng hừ một tiếng đầy nguy hiểm, thọc dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc của mình vào cửa sau của cậu.

"A~~~" Cửa hang bí mật chỉ mới được hai ngón tay thô lỗ mở rộng một chút, đã bị cả căn tách ra, qυყ đầυ thô to cắm nguyên vào, Trương Khải không kìm được đau đớn kêu lên: "Cậu nhẹ thôi! Ư!"

"Không được à?" Từ Kiếm Đông lại giơ tay tách cặp đùi của cậu ra, càng dùng sức đẩy dươиɠ ѵậŧ về phía trước: "Thế mà đã không chịu được rồi, thầy Tô của chúng ta không dạy dỗ cậu tử tế ư?"

Sâu trong cửa động bị mở rộng và xâm lược một cách thô bạo, tràng ruột non nớt bị vật khổng lồ nóng rẫy chà xát dữ dội, Trương Khải vừa đau đớn kêu gào, vừa cảm thấy có một thứ cảm giác run rẩy giấu kín ùa vào não.

"Đau~~~ Ưm~~~ A~~~" Giọng nói thoát ra của cậu cũng dần dần không chỉ mang theo đau đớn.

"Tô Thuỵ Minh dạy bảo cậu tốt thật đấy!" Nghe thấy sự thay đổi trong tiếng rên, Từ Kiếm Đông rút một đoạn dươиɠ ѵậŧ ra khỏi cửa động, sau đó đột ngột dùng sức, cắm cả cây hàng vào trong.

"A a a a!" Cả cửa sau đều bị xuyên qua, nơi vốn đóng chặt bị mở rộng hết cỡ trong nháy mắt, Trương Khải hét lên.

"Suỵt!" Cậu muốn để mọi người đến xem à?" Từ Kiếm Đông ra hiệu im lặng, nhưng động tác của hắn không hề dừng lại, thậm chí còn dữ dội hơn nữa.

Cửa động bị dươиɠ ѵậŧ cường tráng khai phá không ngừng, sau vài lần bị đâm vào rút ra, nó dần dần bị nới lỏng, để cây hàng khổng lồ kia xâm lược và hà hϊếp một cách thuận lợi. Thậm chí lúc dươиɠ ѵậŧ bị rút ra, nó còn quấn quýt như thể lưu luyến không nỡ rời.

"A~~~ Ưm~~~" Bị Từ Kiếm Đông hung dữ đâm chọc vài lần, trong giọng nói cố gắng kìm chế của Trương Khải cũng từ từ nhuốm vẻ sung sướиɠ.

"Lúc tôi không ở đây, có phải ngày nào cậu cũng bị người khác cᏂị©Ꮒ không?" Nhìn thấy dưa chuột của Trương Khải ấy vậy mà cũng lén lút chào cờ, Từ Kiếm Đông oán hận nói: "Cậu dâʍ đãиɠ hơn lần trước nhiều."

"Ưm~~ Đâu~~~ Đâu có~~~ Ư~~~" Mặc dù đúng là bị nói trúng tim đen, nhưng Trương Khải với lí trí còn sót lại vẫn phủ nhận.

Bây giờ mà thành thực nói "đúng" thì chắc chắn là tự tìm đường chết okay?!

"Đúng cũng không sao", Từ Kiếm Đông lại hung tợn thụt vài phát, đột nhiên rút cả cây hàng ra và nói, "Về sau tôi sẽ tưới đủ nước cho đồ lẳиɠ ɭơ nhà cậu mỗi ngày."

Toàn thân Trương Khải run lên, vì câu nói của hắn, còn vì cửa sau nảy sinh cảm giác trống rỗng bởi dươиɠ ѵậŧ bỗng dưng bị rút ra ngoài.

"Ưm~~~ Từ Kiếm Đông~~~" Cậu khó lòng kiềm chế nổi mà uốn éo mông mình, cửa động cũng cô đơn không ngừng co lại.

"Gọi tôi là anh hai", Từ Kiếm Đông đâm vào người Trương Khải vài nhát nông, chẳng đợi cậu gọi đã rút ra ngoài.

"Anh hai~~~ Ưm~~~ Anh hai~~~" Trương Khải vừa thở dốc vừa rên, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Từ Kiếm Đông.

"Ngoan." Hắn xoa đầu cậu, rồi kéo cậu dậy, ôm cậu vào lòng từ phía sau và rủ rỉ: "Chúng ta để cho cả thầy Tô ngắm dáng vẻ dâʍ đãиɠ của cậu có được không?"

Trương Khải còn chưa kịp tiêu hoá ý của hắn, dưa chuột đã bị nắm lấy chà xát, cậu lập tức đồng ý: "Được~~~ A~~~~"

Từ Kiếm Đông nâng mông cậu lên, rồi chậm rãi hạ xuống.

Cửa sau của Trương Khải bèn nuốt dươиɠ ѵậŧ nóng rực đằng sau từng chút một.

"A~~~" Dưới tác dụng của trọng lực, cửa động của cậu bị đâm thẳng vào đến độ sâu chưa từng có, gậy thịt thô to hoàn toàn lấp đầy tràng ruột của cậu.

"Tư thế này có sướиɠ không?" Từ Kiếm Đông liếʍ dái tai của cậu từ phía sau: "Ngay cả Tô Thuỵ Minh cũng có thể nhìn thấy cậu sung sướиɠ biết bao."

Bàn trong tiệm cafe không cao hơn ghế dựa là bao, Trương Khải bị Từ Kiếm Đông ôm vào lòng mà cᏂị©Ꮒ gần như ngang tầm với mặt bàn, dưa chuột đã ngẩng hẳn đầu của cậu hoàn toàn phơi bày trong ánh mắt của người ngồi đối diện.

Nhìn thấy Tô Thuỵ Minh thấp thoáng ở đối diện hình như đã ngẩng đầu lên nhìn sang đây, cơ thể Trương Khải lập tức thắt lại, ngay cả cửa sau cũng cắn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ cắm sâu trong đó.

"Hự~~~ Thì ra cái đồ lẳиɠ ɭơ nhà cậu thích bị người khác xem." Từ Kiếm Đông nói, mặc kệ tràng ruột non mềm bao thật chặt, hắn hung dữ nhấc Trương Khải lên, sau đó lại ấn thật sâu xuống, cắm dươиɠ ѵậŧ vào càng sâu hơn.

"Ưm~~~ A~~~" Trương Khải vốn định phản bác là cậu căng thẳng, kết quả bị cᏂị©Ꮒ thế này vài phát, chỉ đành yếu ớt dựa vào người đằng sau, không thể kiểm soát bản thân mà rêи ɾỉ thành tiếng.

"Anh hai ȶᏂασ em có sướиɠ không?" Từ Kiếm Đông lại xuyên thủng Trương Khải lần nữa, sau đó dừng lại, hỏi vặn bên tai cậu.

"Ư~~~ Sướиɠ~~~" Cậu thất thần đáp.

Từ Kiếm Đông nâng cậu lên lần nữa, rồi đột nhiên buông tay ra, mặc cho cậu rơi xuống do trọng lực, cửa động hoàn toàn nuốt chửng cây hàng khổng lồ nóng bỏng.

"A a a~" Trong cú rơi này, Trương Khải cứng đờ người, dưa chuột nhô cao như muốn nhảy lên gần như nổ tung.

Từ Kiếm Đông lại nắm chặt lấy dưa chuột của cậu trong nháy mắt, nâng cậu lên rồi thả xuống vài lần, mới cắn dái tai của cậu rồi nói: "Nói to cho thầy Tô biết, anh hai ȶᏂασ em có sướиɠ không, anh hai sẽ cho em sướиɠ hết cỡ."

"Ưm~~~ Anh hai~~~ Anh hai~~~ TᏂασ em~~~ Hu~~~ Sướиɠ quá~~~" Trương Khải nhìn Tô Thuỵ Minh, nói ra miệng mà gần như chẳng do dự chút nào.

"Ngoan quá." Nói xong, Từ Kiếm Đông đâm rút xỏ xuyên qua người Trương Khải mười mấy lần nữa càng nhanh và mạnh hơn, trong lần cuối cùng xâm chiếm cơ thể cậu, hắn bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực vào trong người cậu.

"Ưm~~~" Trong khoảnh khắc cao trào, Từ Kiếm Đông thả bàn tay đang giam cầm dưa chuột của Trương Khải ra, cậu cũng đồng thời gần như nức nở mà bắn tinh.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu vẽ một đường cong trong không trung, đáp thẳng xuống mặt bàn đối diện. Thậm chí còn có một giọt rơi vào tách trà trước mặt Tô Thuỵ Minh.

"Thầy Tô à, ngại quá." Sau khi bắn nốt giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng vào người Trương Khải đang thất thần co giật, Từ Kiếm Đông nói với người mặt mũi mơ hồ ngồi đối diện mà chẳng có chút thành ý nào: "Cái ngữ lẳиɠ ɭơ này bị em cᏂị©Ꮒ sướиɠ quá, làm bẩn cả tách trà của thầy mà cũng không biết, em xin lỗi thầy hộ cậu ta nhé."