Chương 2: Không những đẹp trai mà còn rất giỏi nữa!

Sau khi thấy những món đồ trong gói quà người mới, hiểu sơ được về Hệ thống thời gian này, Sở Hà bèn lựa chọn nhận quà. Gói quà người mới được mở ra, bốn món đồ xuất hiện trong đầu cậu.

Sở Hà lập tức chọn sử dụng hai triệu tệ tiền mặt, đối với cậu thì cái xã hội này là nơi chỉ cần có tiền là cứ thế mặc sức hô mưa gọi gió. Có tiền, mọi chuyện đều đơn giản hơn nhiều.

Sau khi chọn sử dụng xong, Sở Hà đứng nguyên tại chỗ, lòng cậu tràn ngập chờ mong.

Tích tắc sau, đột nhiên có một chiếc túi du lịch đen xuất hiện dưới sàn nhà, ngay bên chân Sở Hà.

Sở Hà giật thót mình, vội vàng ngồi xổm xuống, tức tốc kéo khóa chiếc túi du lịch. Sau khi thấy trong túi là những cọc tiền một trăm đồng chật ních, Sở Hà cũng thỏa lòng thỏa dạ, cậu nở một nụ cười ranh mãnh.

"Có vẻ Hệ thống này là thật rồi!"

Cậu rút một xấp tiền từ túi ra rồi quan sát kỹ càng, sau khi chắc chắn đây là tiền thật, nỗi hân hoan trong lòng Sở Hà đã đến độ khó thốt nổi thành lời. Nhưng rồi Sở Hà cũng bình tĩnh lại, vì cậu nghĩ tới việc nếu Hệ thống này là thật, thì sẽ vĩnh viễn chỉ sống lặp lại ngày hôm nay, hai triệu tệ trước mắt thì có sá gì?

"Để xem điểm sức hấp dẫn là cái gì nào!" Nghĩ tới đây, Sở Hà cũng hoàn hồn, cậu dồn hết sức chú ý vào món quà cuối cùng - "100 điểm sức hấp dẫn". Rồi Sở Hà chẳng buồn nghĩ ngợi gì mà chọn sử dụng ngay.

[Bạn đã sử dụng đạo cụ thành công, nhận được 100 điểm sức hấp dẫn]

[Tác dụng của đạo cụ: Giúp gia tăng sức hấp dẫn của vật chủ với người khác giời.]

[Thời gian hiệu quả: 24 giờ]

Vừa lựa chọn sử dụng, tiếng giới thiệu của Hệ thống đã lập tức vang lên trong đầu cậu.

Nghe xong, tức khắc Sở Hà đã nở một nụ cười đắc ý.

Lòng cậu thầm nghĩ mình vừa cao lại vừa đẹp trai, giờ còn lắm tiền nhiều của, thêm cả 100 điểm sức hấp dẫn thì chẳng khác nào cá gặp nước... Không, phải là như rồng gặp mây mới đúng!

"Ha ha ha..."

Nghĩ tới đây, Sở Hà không nén nổi tiếng cười xấu xa. Rồi cậu lại xem đồng hồ, nếu giờ còn không đi thì sẽ muộn thật mất.

Vậy là Sở Hà bèn xách chiếc túi du lịch chất đầy tiền, vội vàng bỏ đi. Trước khi ra tới cửa, cậu còn không quên rút thẻ phòng.

Căn phòng cậu ở nằm trên tầng 18 của khách sạn, vậy nên cậu chỉ có thể đi thang máy xuống. Sau khi ấn nút, chờ vai giây thì cuối cùng cửa thang máy cũng mở ra. Bên trong thang máy còn có một người nữa. Sở Hà không nhìn người này lâu mà tiến thẳng vào trong.

"Cậu bạn này, cậu đẹp trai thật đấy!" Cửa thang máy vừa khép lại, Sở Hà đã nghe thấy có người phụ nữ thốt lên câu này với một chất giọng quyến rũ.

Trong thang máy chỉ có hai người, chẳng cần đoán cũng biết người vừa nói là ai. Vậy nên Sở Hà vội ngẩng đầu nhìn, thấy người đứng đối diện mình là một người phụ nữ. Đó là một người đẹp chừng hai lăm hai sáu tuổi, mặt trái xoan, da trắng muốt như tuyết! Cô mặc sơ mi trắng, váy ngắn đen, đeo chiếc kính gọng tròn màu vàng kiểu cổ điển. Trông có vẻ như là một chị gái phong cách đang trên đường đi làm.

"Chị vừa nói gì vậy?"

Sau khi quan sát cô gái nọ một hồi, Sở Hà mới hoàn hồn, biết thừa mà vẫn cố tình hỏi.

Sở Hà vừa dứt lời, chị gái phong cách nọ đã mỉm cười đáp lại ngay: "Tôi nói, cậu đẹp trai thật đấy!"

Sở Hà nghe mà cũng nở nụ cười xấu xa. Lòng cậu thầm nghĩ, chuyện mình đẹp trai thì đúng là sự thật không phải bàn cãi rồi. Nhưng được một người đẹp trực tiếp khen đẹp thì đây mới là lần đầu tiên, mà quan trọng nhất người ta còn là một đại mỹ nhân nữa! Vả lại, cô ấy còn là một chị gái phong cách, đúng tuýp người mình thích nhưng không có cơ hội với tới!

"Nếu chị thấy tôi đẹp trai thì hay mình cho nhau một cái hẹn, để lại chút hồi ức đẹp trong lòng nhau?"

Nghĩ tới đây, Sở Hà hoàn hồn, đứng đắn cất lời. Nói xong, cậu lại nhướn mày ngầm ám chỉ.

"Ha ha ha... cậu nhóc đẹp trai, đẹp không mài ra mà ăn được đâu! Dù cũng muốn có hồi ức đẹp với cậu lắm nhưng chị còn phải đi làm kiếm tiền nuôi thân nữa!"

Nghe Sở Hà nói, chị gái phong cách nọ tức khắc che miệng bật cười, vừa cười cô vừa cất giọng.

"Kiếm tiền thôi mà, có gì đâu!" Nghe chị gái nọ nói vậy, Sở Hà bừng tỉnh, hiểu ngay ý cô. Cậu chạm vào chiếc túi du lịch chất đầy tiền theo bản năng.

Nhưng đúng lúc ấy thì thang máy cũng dừng, cửa thang máy hé mở, chị gái phong cách nọ bước ra ngoài. Trước khi bước khỏi thang máy, cô còn liếc nhìn Sở Hà với ánh mắt tràn ngập vẻ chòng ghẹo.

"Ôi trời, nếu trở về quá khứ được thật thì ngày mai nhất định ngày mai chắc chắn tôi phải tranh thủ thời gian, tóm lấy chị bằng được!" Sở Hà cũng bước khỏi thang máy, nhìn bóng lưng yểu điệu đang rời đi xa của chị gái yểu điệu nọ mà cậu thoáng thấy ảo não, bèn kiên quyết hạ quyết tâm!

Sau đó cậu mới tiến đến trước quầy tiếp tân của khách sạn, đặt thẻ lên quầy, cậu trầm giọng: "Trả phòng!"

"Xin quý khách đợi một lát!"

Một giọng nói giòn tan lập tức vọng ra từ căn buồng nhỏ sau quầy tiếp tân. Có vẻ đây là giọng của một cô gái trẻ. Sở Hà nghe mà cũng phải ngước mắt lên nhìn theo bản năng, bắt gặp một cô gái xinh xắn hoạt bát mang gương mặt dễ thương đang bước từ phòng ra.

"Trả phòng 1805, kiểm tra đi nhé."

Cô gái bước tới cạnh, nhìn tấm thẻ của Sở Hà rồi nói vào bộ đám. Cùng lúc đó, cô nhìn vào mắt Sở Hà theo bản năng, cong môi nở một nụ cười vui vẻ.

"Không phải kiểm tra đâu, tôi dùng một hộp Durex!" Sở Hà biết quy trình trả phòng, bèn mở miệng ngay mà không nghĩ ngợi.

"Dùng, dùng hết cả một hộp sao?" Nghe lời Sở Hà, cô gái bật hỏi.

Sở Hà không đáp lời, chỉ gật đầu.

Thấy Sở Hà gật đầu, không biết cô gái ma xui quỷ khiến thế nào lại thì thầm một câu: "Giỏi thật đấy!"

Sở Hà nghe vậy bèn nghĩ, cô gái này đang khen mình đây. Cậu tức khắc ngẩng đầu ưỡn ngức, nở nụ cười đắc ý. Vẻ mặt cậu như đang muốn nói, chuyện nhỏ thôi, nếu không phải cô ấy bảo không chịu nổi thì tôi còn có thể làm thêm hai lần nữa!

"Ôi trời, sao, sao tôi lại nói những lời thế này chứ..." Trong lúc Sở Hà đang thầm đắc ý, cô nhân viên thu ngân đã nhận ra mình vừa lỡ miệng. Gương mặt bé nhỏ dễ thương của cô đỏ bừng, hệt như một quả táo chín.

Sở Hà lại càng đắc ý hơn, cô lập tức cất lời: "Em thật thà thật đấy, anh thích những cô gái thật thà như em!"

Nghe Sở Hà nói vậy, gương mặt cô gái nọ còn đỏ hơn, cô thẹn thùng nói: "Đáng ghét!"

Cô vội đặt hai trăm tệ trong tay mình xuống quầy, dịu dàng nói: "Em trả anh tiền đặt cọc."

"Em cứ giữ đi, coi như đây là phần thưởng cho sự thật thà của em, tiếp tục cố gắng lên nhé!"

Sở Hà cười nói rồi quay người bỏ đi với dáng vẻ vô cùng phóng khoáng.

Cô gái nhìn tờ tiền trên quầy, lại vội ngước mắt dõi theo bóng lưng Sở Hà, ánh mắt dâng trào tình cảm.

Lòng cô thầm cảm thán: "Anh chàng này đẹp trai thật đấy, mình thích anh ấy quá, giờ chỉ muốn đẻ cho anh ấy mấy đứa nhóc..."

"Phì..."

Sở Hà dương dương đắc ý bước khỏi cổng khách sạn, vừa ra khỏi cửa, cậu đã nghe thấy có âm thanh chói tai từ bên ngoài vọng lại. Đây rõ ràng là tiếng phanh xe, do bánh xe ma sát với mặt đất tạo thành.

"Có chuyện gì vậy? Tai nạn hả? Sở Hà dừng lại, vừa ngoáy tai vừa đưa mắt nhìn sang hướng vừa phát ra âm thanh.

Cậu thấy một chiếc xe Audi đỏ đang đỗ chếch gần đó, phía sau còn có hai hàng vết bánh xe kéo dài tới hơn ba mét. Khoảng hai, ba mét trước đầu xe có một ông già độ năm sáu mươi tuổi đang nằm bất động, đám lá rau rơi tán loạn dưới mặt đất.

"Đâm văng xa tới vậy hả, là tài xế nữ à? Đáng sợ quá."

Lúc này, Sở Hà nghe được một ông chú mang cặp mắt thô bỉ đi ngang qua bên cạnh đang lầm bầm.

Khi Sở Hà hướng mắt trở lại nơi xảy ra tai nạn thì ông già bất động dưới mặt đất đã cải tử hoàn sinh bò dậy. Ông ta tiến lên vài bước, nằm xuống trước đầu chiếc xe Audi.

Miệng còn thét lớn: "Đâm phải tôi rồi, đâm phải tôi rồi..."

"Khỉ thật, đúng là ăn vạ kìa!"

Sở Hà thấy vậy bèn dữ dằn thốt.

Đồng thời cậu cũng vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.