Chương 37: Anh tôn trọng tôi, tôi cho anh tiền

Quán bar mà Tiểu Yến nhắc tới nằm ở nơi giao giữa đường vành đai hai và vành đai ba của thành phố S, mang tên "TONIGHT". Vị trí của nơi này khá ổn, vậy nên đương nhiên cũng có không ít khách tới tiêu khiển.

Lúc nhóm Sở Hà tới nơi là chín rưỡi tối, lúc này các quán bar bình thường khác vẫn chưa được sầm uất. Nhưng quán bar này thì đã sắp chật kín người rồi.

Nửa năm trước, có lẽ đây chính là quán bar Sở Hà thích lui tới nhất. Nhưng trong nửa năm trở lại đây, thậm chí cậu còn chưa ghé tới gần nơi này lần nào.

"Chúc buổi tối tốt lành, chào mừng quý khách đã tới quán bar TONIGHT!"

Nhưng so với những kẻ lạnh lùng vô tình khác cạnh cậu thì quản lý quán bar còn có vẻ tình nghĩa hơn. Ngay khoảnh khắc Sở Hà đưa mọi người tiến vào cổng quán bar, bọn họ đã được các nhân viên chào hỏi một cách nhiệt tình, chuyên nghiệp như khi ở Câu lạc bộ Tinh Quang.

Cùng lúc đó, một quản lý nam trước đó chuyên phụ trách tiếp đãi Sở Hà vừa liếc nhìn đã nhận ra cậu. Vì đã nghe được chuyện gia đình Sở Hà rồi nên khi bắt gặp cậu, anh ta có vẻ hơi ngạc nhiên. Hơn nữa đã nửa năm không gặp Sở Hà, hôm nay đột nhiên cậu lại xuất hiện ở đây khiến anh ta không khỏi ngỡ ngàng.

Nhưng người làm cái nghề như anh ta thì dù gia đình khách phá sản hay có ai chết, thì chỉ cần đêm nay khách đưa đủ tiền, vị khách này chính là ông nội của anh ta!

Vậy nên anh chàng quản lý bèn lập tức bước ra khỏi tốp người, anh ta tiến đến trước mặt Sở Hà, nở nụ cười rực rỡ.

Rồi anh chàng quản lý nhiệt tình cất lời: "Lâu lắm không gặp cậu rồi, Sở đại thiếu gia!"

Nghe anh chàng quản lý chào hỏi mình, Sở Hà bèn lập tức quay đầu lại nhìn. Phát hiện ra người quen, cậu thoáng cảm thấy vui vẻ yên tâm, không ngờ lâu tới vậy rồi mà vẫn có người nhận ra mình. Hơn nữa, giọng điệu và nụ cười của anh chàng quản lý này lại rất đúng mực, rất lịch sự.

Sở Hà vừa nhìn đã nở nụ cười nhẹ, thầm nghĩ, nếu anh đã tôn trọng tôi, thì tôi sẽ cho anh tiền!

Nghĩ tới đây, Sở Hà sực tỉnh, cười nói: "Tiểu Mao à, lâu lắm không gặp, tôi còn tưởng anh không làm ở đây rồi chứ! Nếu có anh ở đây thì tôi cũng không tìm người khác nữa!"

"Sở đại thiếu gia quá lời rồi!"

Nghe Sở Hà nói vậy, nụ cười của anh chàng quản lý tên Tiểu Mao lại càng tươi tắn hơn, anh ta liếc nhìn đám quản lý khác chưa từng được nghe khách nói những lời này mà có cảm giác mình đang được ưu ái quan tâm, như hạc giữa bày gà.

"Được rồi, không nhiều lời nữa, anh cầm số tiền này đi, xem xem sắp xếp thế nào cho tôi!"

Trong lúc Tiểu Mao đang lâng lâng, Sở Hà đã lôi một xấp tiền dày ra từ túi du lịch, đưa cho anh ta rồi cất lời nửa đùa nửa thật.

Tiểu Mao đưa mắt nhìn, khỉ thật, chắc chỗ này phải tới bảy tám mươi nghìn ấy chứ? Xem xem sắp xếp thế nào ư, với số tiền này, tôi có thể sắp xếp thật ổn thỏa cho cậu!

"Sở đại thiếu gia quả đúng là Sở đại thiếu gia, lúc nào cũng hào phóng, nói ít làm nhiều!"

Tiểu Mao nuốt nước bọt theo bản năng rồi giơ hai ngón tay cái, cất lời nịnh nọt không chút che giấu. Sau khi đã nịnh hót xong xuôi, anh ta lại đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt như đang nói với đám đồng nghiệp rằng "Sao, các người làm gì có vị khách nào hào phóng thế này!"

"Được rồi, đừng nói mấy lời vô ích nữa, mau sắp xếp cho chúng tôi đi!"

Sở Hà cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, bèn trầm giọng, dúi thẳng tiền cho Tiểu Mao.

"Mời vào, xin mời vào!"

Tiểu Mao vốn giỏi nhìn lời nói sắc mặt để đoán ý, nghe vậy bèn không dám lằng nhằng nữa. Anh ta vội cầm chặt xấp tiền Sở Hà dúi cho mình rồi đưa bọn họ băng qua hai cánh cửa thủy tinh, tiến vào quán bar.

Cảnh tượng trong quán bar ăn chơi trụy lạc, tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc. Đây là cảm giác cảm giác vui vẻ sung sướиɠ, cũng là cảm giác đã rất quen thuộc với Sở Hà.

Lúc này, đột nhiên trong đầu cậu lại nhớ tới một câu hát "Thật phấn khích, cảm giác như cuộc đời đã đạt tới đỉnh cao! Cảm giác như cuộc đời đã lên tới đỉnh điểm!"

"Sở đại thiếu gia, mời đi hướng này!"

Tiểu Mao đưa đám người tới vị trí trung tâm quán bar, dừng lại trước một gian ghế cực kỳ lớn còn đang bị bỏ trống.

Sở Hà vừa nhẹ nhàng lắc lư theo tiếng nhạc vừa đưa mắt nhìn vị trí trước mặt, rồi lại trông đám người xung quanh.

Cuối cùng, cậu hài lòng nói: "Ngồi đây đi!"

"Vậy xin cậu vui lòng đợi một lát, tôi sẽ sắp xếp cho cậu ngay đây ạ!"

Thấy Sở Hà gật đầu, Tiểu Mao vội mỉm cười lên tiếng. Vừa nói anh ta vừa quay người bỏ đi.

"Này, anh phải sắp xếp cho cẩn thận đấy!"

Tiểu Mao vừa định rời đi thì đột nhiên Hao Tử đã cất lời. Có lẽ cậu ta cảm thấy Sở Hà đưa quá nhiều tiền nên mới thấy hơi đau lòng.

"Xin cậu hãy yên tâm, chắc chắn tôi sẽ sắp xếp thật cẩn thận, thật ổn thỏa cho mọi người!"

Tiểu Mao nghe vậy bèn lớn tiếng đáp lại rồi mau chóng rời đi.

Người xưa có câu có tiền mua tiên cũng được! Câu này đúng là không sai chút nào!

Tiểu Mao cầm tiền của Sở Hà rồi rời đi nhanh chóng, mà trở lại cũng rất nhanh. Chưa tới năm phút, anh ta đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, nào ăn, nào uống, nào chơi. Mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa hệt như anh ta đã nói.

Chỉ trừ việc anh ta còn dẫn theo một tốp các chàng trai, cô gái trẻ tuổi ăn mặc rất đẹp đẽ sặc sỡ theo thói quen để cho đám Sở Hà lựa chọn, nhưng lại bị Sở Hà thẳng thừng đuổi đi. Trừ chuyện thừa thãi này ra thì về cơ bản mọi thứ đều khiến cậu cảm thấy hài lòng.

Tiểu Mao pha rượu cho Sở Hà, kính cậu một ly xong mới tạm thời rời đi, trở lại quầy bar thanh toán chi phí. Lúc thanh toán anh ta mới phát hiện bàn Sở Hà tiêu hết ba mươi hai nghìn, còn số tiền Sở Hà cho mình lại phải chừng tám mươi nghìn!

Dù về sau đám Sở Hà còn phải uống thêm rượu, hoặc phát sinh một số nhu cầu khác, nhưng chắc chắn thu nhập tối nay của Tiểu Mao cũng sẽ không hề ít ỏi! Vậy nên lúc này tâm trạng của anh ta cũng phấn khích tới tột cùng giống hệt như Sở Hà và tiếng nhạc bốc lửa của quán bar vậy!

Còn về phần Sở Hà. Cậu chỉ liếc nhìn đám đồ ăn thức uống và rượu trên mặt bàn là đã tính ra được tối nay mình tiêu hết bao nhiêu tiền rồi. Đương nhiên cậu cũng tính toán được Tiểu Mao đã lời được bao nhiêu từ tay mình!

Nhưng Sở Hà cũng không thấy tức giận. Với cậu mà nói, Tiểu Mao cũng được coi là có lương tâm rồi, hơn nữa anh ta cũng thu xếp mọi chuyện rất chu đáo. Quan trọng nhất là số tiền Tiểu Mao cầm là Sở Hà tự nguyện cho anh ta, nếu đã tự nguyện rồi thì cậu cũng không có ý định đòi lại.

...

Sau khi Tiểu Mao rời đi, đám Sở Hà lại bắt đầu tự tiêu khiển theo cách riêng của mình. Bọn họ uống rượu, trò chuyện, đung đưa cơ thể theo tiếng nhạc. Chưa được bao lâu, Cậu Mập và Hao Tử đã hoàn toàn trở nên buông thả. Ngoài ra còn có cả hai cô gái ghép cặp với họ là Tiểu Yến và Tiểu Mẫn cũng mất kiểm soát.

So với họ thì Sở Hà tỏ ra tỉnh táo hơn nhiều. Không biết vì đã quen hay do miễn nhiễm rồi mà cảnh ăn chơi trụy lạc trước mắt không hề khơi dậy sự kí©h thí©ɧ cho cậu.