Chương 68: Hai con đường

"Phía trước chỉ có hai con đường! Một là, mấy người cầm số tiền này rồi đưa thằng đại ca cứt chó của mấy người đến bệnh viện. Đợi khi hắn tỉnh lại nói với hắn đừng bao giờ trở lại làm phiền Trương Trừng nữa, bằng không, đại gia tôi sẽ không bao giờ tha cho hắn! Hai là, mấy người cứ ở lại đây, tôi cho mỗi người một phát súng, sau đó sẽ gọi điện thoại cho đội hoả táng đưa mấy người về nhà… "

“Chúng tôi chọn con đường thứ nhất, thứ nhất!”

Sở Hà không chĩa súng mãi vào hai gã thanh niên, vài giây sau cậu liền bỏ súng xuống, lấy ra từ trong túi xách mười nghìn tệ đặt ở trên chiếc bàn trước mặt, lạnh lùng nói. Nhưng chưa kịp đợi cậu nói hết lời, hai gã thanh niên đã vội vàng đưa ra lựa chọn.

Họ vừa nói, vừa lấy số tiền Sở Hà đặt ở trên bàn, sau đó liền hợp sức kéo tên “đại ca” đang bất tỉnh nhân sự trên đất ra khỏi tiệm bánh ngọt.

Sau khi nhìn họ rời đi, Sở Hà mới thở phào nhẹ nhõm, vừa cất súng trở lại túi, vừa kiểm tra vết thương trên tay phải. Vết thương dài khoảng năm phân, máu vẫn từ từ chảy ra, cơ bắp hơi tê, không cảm giác được sự đau đớn.

“Cậu, cậu không sao chứ?”

Lúc này, cô chủ lại quay trở lại bên cạnh Sở Hà, vừa quan tâm hỏi han, vừa đưa tay ra định xem vết thương của Sở Hà.

“Không sao, chỉ bị trầy xước ngoài da thôi!"

Sở Hà liếc nhìn cô chủ, cong môi lên thản nhiên trả lời. Đương nhiên trong lòng cậu biết đây không chỉ đơn giản là một vết xước.

“Cậu đừng lừa tôi, tôi đi lấy hòm thuốc băng bó cho cậu, cậu đừng có nhúc nhích!”

Nghe thấy Sở Hà trả lời, cô chủ lập tức nhướng mày lên, trầm giọng nói rồi nhanh chóng xoay người chạy vào phòng bếp.

Vài giây sau, cô quay lại bên cạnh Sở Hà, kêu Sở Hà ngồi xuống, rồi bắt đầu dùng Iodophor rửa sạch miệng vết thương cho Sở Hà. Làm như vậy, cuối cùng Sở Hà cũng cảm thấy đau. Thế là vội vàng siết chặt răng tránh không để làm mất bộ mặt vẫn kiên trì giữ từ lúc nãy.

“Vẫn còn may, vết thương không sâu, không cần khâu, băng bó một chút là ổn!”

Sau khi cô chủ cẩn thận giúp Sở Hà làm sạch chỗ vết thương, cô mới nhẹ nhõm nói, sau đó bắt đầu bôi thuốc, băng bó. Sở Hà chỉ yên lặng quan sát chứ không nói gì cả.

Mấy phút sau, cô chủ băng bó xong vết thương cho Sở Hà liền thở dài nhẹ nhõm. Sở Hà liếc nhìn cánh tay phải đã được quấn băng của mình, băng bó rất tốt, thậm chí còn tốt hơn lúc trước cậu băng bó ở bệnh viện.

“Ngày trước chị từng làm ở bệnh viện à?”

Sở Hà đứng dậy, cử động cánh tay một chút, sau đó giả bộ thản nhiên hỏi.

“Ừ! Tôi từng làm y tá, có điều đó đã là chuyện từ rất lâu rồi!” Nghe thấy Sở Hà hỏi, cô chủ cũng không giấu giếm, trả lời thẳng luôn.

“Ồ…”

“Cái đó, cậu, sao cậu lại có súng?”

Cô chủ cầm hộp thuốc đứng bên cạnh Sở Hà nhìn chằm chằm anh hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng hỏi cậu nghi hoặc trong lòng.

“Súng? Hơ, giả thôi mà, chị đừng sợ!”

Sở Hà không cảm thấy ngạc nhiên khi nghe cô chủ hỏi về chuyện khẩu súng. Cậu cúi đầu nhìn cô chủ, thấy bộ dạng cô chủ run lên, không muốn cô vì chuyện này mà sợ hãi nên mới cười đáp.

“Giả, là giả à…”

Nghe thấy Sở Hà trả lời, cô chủ vô cùng kinh ngạc, lập tức trợn tròn mắt lên. Có điều ngay sau đó cô mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

“Ừm, chị vẫn không định nói cho tôi biết gã đàn ông kia là như thế nào sao? Chắc không phải chỉ đơn giản là một gã thu tiền bảo kê phải không!”

Lúc này, Sở Hà lại đột nhiên hỏi cô chủ về chuyện gã đàn ông trung niên kia.

Cô chủ vừa nghe thế thì lập tức cúi đầu. Sau một hồi tự đấu tranh, cô lại ngẩng lên nhìn Sở Hà.

Nhưng sau đó cô lại hỏi với chút hơi tủi hổ: “Có thể không nói được không?”

“Đây là chuyện riêng của chị, chị có quyền quyết định nói hay không!”

Sở Hà nhận ra rằng cô chủ thực sự không muốn nhắc đến chuyện này, cũng không làm khó cô nên đã trả lời thẳng như vậy.

“Cảm ơn vì cậu đã hiểu! Còn nữa, chuyện hôm nay thực sự cảm ơn cậu! Còn liên luỵ cậu bị thương…”

Cô chủ đứng bên cạnh Sở Hà, cũng không biết nên nói gì, trăn trở hồi lâu mới lại mở miệng cảm ơn Sở Hà.

“Haiz, đã nói là không sao mà! Phải rồi, vật vã một hồi tôi lại thấy đói rồi đây. Chỗ tôi không phải vẫn còn đồ ăn chưa lên sao? Nếu chị vẫn còn sức thì giúp tôi làm hết bưng ra đi!”

Sở Hà phảy phảy tay, ra điều bảo cô chủ không cần khách sáo rồi nói.

“Giờ tôi đi làm luôn!” Cô chủ nghe thế vội vàng gật đầu trả lời, sau đó nhanh chóng xoay người quay vào trong bếp.

“Ông nó chứ, đau chết bố mày luôn!”

Sau khi cô chủ rời khỏi, Sở Hà mới ngồi xuống vị trí lúc đầu. Cậu dùng tay trái sờ cánh tay phải một chút, đột nhiên cảm thấy một cơn đau, trong lòng không thể không giận dữ mắng nhiếc một câu.

Sau đó cậu lại liếc nhìn đồng hồ, giờ đã là chập tối năm giờ mười rồi.



Sau khi ngồi khoảng mười phút, nhân viên phục vụ đi tới dọn dẹp bàn cho Sở Hà, sau đó lại đặt lên bàn những món tráng miệng mới mà Sở Hà chưa thấy trước đó. Sở Hà cũng không để mình nhàn rỗi, liền bắt đầu nếm thử. Có điều mấy chục món này một mình cậu chắc chắn không thể ăn hết được nên món nào cũng chỉ ăn được một hai miếng.

Tuy rằng có chút lãng phí, nhưng Sở Hà thật sự rất thích cảm giác này. Theo cách nói của riêng cậu, cảm giác này thật giống một vị hoàng đế thời cổ đại!

Cứ như vậy, sau khi tất cả các món đều đã bưng lên thì trời cũng đã tối rồi.

Sau khi nếm thử xong từng món ăn, Sở Hà lại liếc nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối rồi. Có điều, còn hai tiếng nữa mới đến lúc kẻ lang thang xuất hiện, Sở Hà cảm thấy mình cứ ngồi không và chờ đợi thế này cũng không phải cách.

Thế là cậu liền đứng dậy lau miệng và nói lớn: “Tính tiền!”

“Không cần đâu, bữa ăn này, tôi mời cậu!”

Nghe thấy Sở Hà kêu tính tiền, cô chủ vẫn còn đang bận rộn trong bếp lập tức chạy ra, cười và nói.

Sở Hà nghe vậy liền lắc đầu ngay, trầm giọng nói một cách đầy nghiêm túc: "Như thế sao được! Tôi giúp chị là tôi tự nguyện, và cũng là chuyện mà một người đàn ông nên làm, không phải vì muốn chị mời tôi ăn bữa cơm! Hơn nữa tôi còn ăn nhiều như vậy, nên tôi nhất định phải thanh toán bữa ăn này!”

Sở Hà vừa nói vừa lấy từ trong túi ra mười nghìn tệ đưa cho cô chủ.

“Thế này, nhiều quá rồi, nhiều quá rồi!” Cô chủ vừa nhìn thấy Sở Hà nhét cho mình nhiều tiền như vậy liền sửng sốt, vội vàng đẩy tiền lại.

“Nhiều sao? Tôi thấy chút này chẳng là bao! Chị đừng hiểu lầm, không phải tôi đồng cảm với chị hay có ý gì khác. Chỉ là tôi thực sự cảm thấy chị làm những món này rất ngon, đáng ngần này tiền! Chị cũng đừng khách sáo với tôi, chị cầm lấy đi, có cơ hội, tôi nhất định sẽ giúp chị quảng bá cho cửa hàng của chị!”

Thấy cô chủ không chịu cầm tiền của mình, Sở Hà lập tức nói những lời đầy chân thành.

Những lời này khiến trong lòng cô chủ cảm thấy ấm áp, vô cùng cảm động. Vậy nên cũng không từ chối Sở Hà nữa.

Cô nhận lấy mười nghìn tệ, nhưng vẫn không có cảm giác yên dạ yên lòng.