Chương 7: Nổi điên

Đèn tắt đi, căn phòng rơi vào bóng tối, Đường Trì không nhìn rõ vẻ mặt của Cố Vọng, chỉ có thể suy đoán lúc nói câu này anh đang cười.

Rõ ràng là lời nói bình thường giữa anh em, lúc này lại khiến trong lòng Đường Trì cảm thấy rất khó chịu.

Anh trai cậu đang dùng tình cảm anh em thân thiết để khiến cậu dừng cương trước vực, biết lạc đường mà quay đầu.

Anh trai lại vọng tưởng rằng cậu còn có thể quay đầu sao?

Nếu anh trai biết trong đầu cậu hiện giờ đang nghĩ gì, chỉ sợ sẽ không khống chế được mà đạp cậu văng xuống giường, làm sao còn nằm trên cùng một chiếc giường với cậu như thế này chứ?

Để đề phòng suy nghĩ trong đầu chuyển hóa thành hành động, tạo ra hậu quả nghiêm trọng, Đường Trì hơi nhích người lại, gần anh trai hơn một chút.

Dù phải cứng cả đêm, cậu cũng phải dán vào người Cố Vọng.

"Làm sao vậy? Khó ngủ à?" Cố Vọng đã trong trạng thái mơ màng, cảm nhận được động tác của Đường Trì, anh cố gắng mở mắt ra.

"Không sao, anh ngủ đi." Đường Trì lắc đầu, tìm một tư thế ngủ thích hợp, không quá thân mật với anh trai, nhưng cũng không cách quá xa, sau đó nhắm mắt lại.

Còn rất nhiều câu cậu chưa hỏi, đợi ngày mai tỉnh dậy đi.

Cố Vọng đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cậu như dỗ trẻ con, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."

Ngày hôm sau Đường Trì bị cơn buồn tiểu đánh thức, cả đêm ngủ rất thoải mái.

Lúc cậu tỉnh lại, bên giường không còn ai, Cố Vọng đã rời giường.

Đường Trì tiện tay sờ qua nơi anh trai mình từng ngủ, chăn nệm đều đã lạnh, xem ra là anh rời giường rất sớm.

Đường Trì đứng dậy đi rửa mặt, lúc đi vệ sinh, cậu dùng bàn tay đã sờ qua ga giường vuốt dương cụ vài cái như tự tiêu khiển, nhỏ giọng thầm thì: "Coi như anh trai nó đã sờ mày rồi, ngoan, sớm muộn gì cũng có ngày tao phải khiến anh ấy ăn mày."

Đường Trì vệ sinh cá nhân xong đi tìm Cố Vọng, mở cửa phòng ngủ ra không thấy người đâu, lại nhìn thấy va li hành lý kia.

Đường Trì kinh hãi, cảnh tượng anh trai cậu bỏ đi hai năm trước vẫn còn sờ sờ trước mắt, cho nên, anh trai đang định giở mánh cũ sao?

Nội tâm bị đè nén đột nhiên bùng nổ, cậu gào lên: "Cố Vọng! Mẹ kiếp, anh chỉ biết trốn thôi sao?"

Vừa hét xong, Đường Trì thấy giọng của Cố Vọng vang lên trong phòng bếp, anh còn ló nửa cái đầu ra: "Đường Đường tỉnh rồi à, sao vậy?"

Đường Trì bước đến trước mặt Cố Vọng, nhìn anh với viền mắt đỏ ửng.

Cố Vọng: "???"

Anh bỏ tay xuống, đang định hỏi lại lần nữa, Đường Trì đột nhiên giơ tay bóp cổ Cố Vọng, đẩy anh lên cửa tủ lạnh, động tác mau lẹ đến mức anh không kịp phản ứng thì bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể đã bị siết chặt.