Chương 3: Nghe người ta khen anh

Lúc Ngôn Trăn quay về chỗ nghỉ ngơi của tình nguyện viên, một đám người đang tụ tập cùng một chỗ, nói chuyên rôm rả.

Nhìn thấy Ngôn Trăn đến gần, bọn họ đẩy cánh tay nhau, dùng ánh mắt ra hiệu nhưng lại mãi không có ai dám bước lên.

Cuối cùng vẫn là một cô gái trông có vẻ hướng ngoại đi qua, cởi mở hỏi cô: "Xin chào, xin hỏi chị là Ngôn Trăn sao?"

Ngôn Trăn đang định uống chút nước, nghe vậy thì ngẩng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp có chút mờ mịt: "Cô là?"

"Chúng em đều học Đại học Ninh Xuyên, đàn chị, chị rất nổi tiếng trong trường đấy." Cô gái cười: "Không ngờ lại có thể gặp được chị ở đây."

Lúc Ngôn Trăn vừa mới vào trường, chính là vì một tấm ảnh quá mức xinh đẹp mà cô trở nên nổi tiếng trong trường.

Sau đó cứ cách hai ba ngày là lại có người đăng ảnh vô tình gặp cô lên diễn đàn để hỏi cô là ai.

Sau đó lại bị người ta đào ra cô là cô cả của tập đoàn Ngôn Thị, nên lại càng bị chú ý trong trường.

Cô đến nhà ăn ăn bữa cơm cũng bị người xung quanh lặng lẽ đánh giá, nên cũng chẳng có gì kỳ lạ khi mấy đàn em này từng nghe nói về cô.

Ngôn Trăn lấy tay che đi bảng công tác trước ngực một cách không để lại dấu vết, khẽ gật đầu: "Chào em."

Bởi vì sợ nói nhiều sẽ để lộ chuyện cô chỉ tạm thời thay thế Tưởng Nghi đến làʍ t̠ìиɦ nguyện viên, Ngôn Trăn rất kiệm lời.

Cô gái kia chỉ cho là tính cách cô lạnh nhạt nên cũng chỉ hàn huyên mấy câu rồi trở về, tiếng bàn tán ồn ào lại vang lên lần nữa.

Ngôn Trăn ngồi trên ghế bên cạnh, gửi tin nhắn cho Tưởng Nghi hỏi cô ấy đã đỡ hơn chút nào chưa.

Tưởng Nghi không trả lời.

Lúc Ngôn Trăn đang nghĩ có cần gọi điện thoại qua hay không, những câu từ quen thuộc đã lọt vào trong tai cô.

"… Trần Hoài Tự ở ngoài còn đẹp hơn trên ảnh, hôm nay tôi dẫn đường cho anh ấy vào, lúc đi anh ấy còn nói ‘Vất vả rồi’ với tôi, lúc đó tôi như bị sét đánh trúng vậy!

Trước kia tôi cũng từng tiếp đón rất nhiều sếp tổng, có nhiều người còn chẳng quan tâm đến người khác, đừng nói là mấy tình nguyện viên nhỏ bé như chúng ta."

…Giả vờ giả vịt, thu mua lòng người.

"Tôi có quen một đàn chị làm việc ở Hoà Hạ, chị ấy từng nói với chúng tôi rằng, nhân phẩm và thái độ của Trần Hoài Tự đều rất tốt, ở công ty mỗi khi nhìn thấy nhân viên, cho dù là chức vụ nào anh ấy cũng sẽ đều chào hỏi người đó.

Mặc dù anh ấy rất kiêu ngạo và lạnh lùng, nhưng phương diện lịch thiệp thì đúng là không thể chê được."

Nhân phẩm tốt? Thái độ tốt? Cô không nghe nhầm chứ?