Chương 4: Bãi đỗ xe

"Được làm việc ở Hoà Hạ thì thật là hạnh phúc quá, sếp đẹp trai như vậy, công ty lại rất có triển vọng, tiền lương lại cao, mùa tuyển dụng năm sau tôi muốn thử xem, không biết có cơ hội này không."

"Làm gì dễ như vậy, bây giờ Hoà Hạ mỗi năm lại càng khó vào hơn, hơn nữa Trần Hoài Tự có yêu cầu rất cao trong công việc, đàn chị của tôi nói không có giác ngộ thì đừng hòng vào được dễ dàng."

"Bình thường thôi… Dù sao người ta mới lập nghiệp vài năm đã làm ra được thành tích này. Hơn nữa nghe nói đến giờ anh ấy vẫn độc thân."

"Chắc là bận làm việc quá, hoặc là có lẽ vốn dĩ không có nghĩ đến chuyện đó."

"Chắc là yêu cầu cao, không tìm được người phù hợp."

Ngôn Trăn thật sự nghe không nổi nữa, không nhịn được mà xen vào cuộc trò chuyện: "Chẳng lẽ mấy em chưa từng nghĩ, thực ra nguyên nhân anh ta vẫn luôn độc thân là…"

Ánh mắt của những người xung quanh đồng loạt quay về phía cô.

"Vì bản thân anh ta không được lòng người khác sao?"

Sau khi buổi bàn tán kết thúc, Tưởng Nghi mới xuất hiện với vẻ mặt khổ sở.

Vừa nhìn thấy Ngôn Trăn, cô ấy lập tức nhào qua, liên tục xin lỗi:

"Thật xin lỗi, tớ cũng không biết sẽ gặp tình huống này, hôm qua đáng lẽ tớ không nên cùng bọn họ ra ngoài ăn đồ nướng gì đó, hôm nay thật là làm phiền cậu rồi."

Ngôn Trăn nhìn gương mặt tái nhợt của cô ấy, hỏi: "Đã đỡ hơn chưa?"

Tưởng Nghi sụp lông mày: "Đỡ hơn nhiều rồi."

Ngôn Trăn gật đầu, cởϊ áσ may ô ra, rồi đeo lại bảng công tác lên cho cô ấy: "Trở về nghỉ ngơi cho tốt."

Tưởng Nghi muốn nói lại thôi, thăm dò hỏi:

"Hay là cậu đi cùng tụi tớ đi? Tình nguyện viên có đều có xe đưa đón đến trường, cậu xen lẫn vào trong đám người cũng không có ai phát hiện đâu."

"Tớ gọi xe là được, tối nay tớ về nhà, không về trường."

Đang nói thì điện thoại truyền đến tiếng thông báo, Ngôn Trăn lấy ra nhìn một cái.

Là Trần Hoài Tự gửi wechat đến, chỉ có vài chữ với ý nghĩa hàm súc: [Xuống thang máy cửa sổ ba, bãi đậu xe.]

Ngôn Trăn trả lại lời bằng dấu chấm hỏi.

Bên kia trả lời rất nhanh: [Mưa rất to, nếu em có thể gọi được xe, vậy anh đi trước đây.]

Ngôn Trăn vốn muốn từ chối một cách ngạo nghễ, nhưng nhìn thoáng app đặt xe một cái, trung tâʍ ɦội nghị và triển lãm cách xa trung tâm lại đổ mưa lớn, trong vòng mười phút cũng không có xe nào nhận.

Đầu ngón tay cô chần chừ trên màn hình một lúc, nghiến răng gõ chữ một cách nhẫn nhịn: [Đợi tôi.]

Ngôn Trăn đi thang máy xuống bãi đậu xe, từ xa đã nhìn thấy xe của Trần Hoài Tự, vòng qua ghế phó lái ngồi vào.