Chương 5: Đột nhiên áp sát

Người vừa là nhân vật chính trong cuộc thảo luận vừa rồi lúc này đang ngồi trên ghế lái gọi điện thoại.

Một tay anh đặt lên bánh lái, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đồng hồ hiệu cao quý ở cổ tay lóe lên ánh sáng tinh xảo.

Ngôn Trăn nhìn cái đồng hồ này, cảm thấy hơi quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra rốt cuộc là tại sao quen mắt.

Khoé mắt Trần Hoài Tự nhìn thấy Ngôn Trăn lên xe, mau chóng kết thúc cuộc gọi: "Ừm, như vậy trước đi."

Sự chú ý của Ngôn Trăn dời khỏi cổ tay anh: "Sao anh biết em sẽ không gọi được xe? Lỡ như em tự lái xe thì sao?"

Trần Hoài Tự để điện thoại qua một bên, giọng nói lười nhác: "Không phải nói là bị Ngôn Chiêu cắt thẻ rồi à, em trả nổi tiền xăng sao?"

Cô thật sự rất muốn chặn cái miệng không biết nói những lời hay ho của anh lại, tức tối nói: "Ngôn Chiêu không có cắt thẻ của em."

"Anh biết."

Anh cũng biết, nguyên nhân hôm nay Ngôn Trăn không lái xe là vì trước đó từng xảy ra tai nạn, mặc dù không bị thương, nhưng cũng đủ khiến cô hoảng sợ đến mức không dám lái xe dưới mưa nữa.

Nhưng Trần Hoài Tự không nói ra, mà tuỳ tiện hỏi: "Tối nay muốn ăn gì?"

"…Anh muốn ăn cơm với em?"

"Hôm nay vất vả cho em giúp anh châm trà, đương nhiên phải có qua có lại."

Lời này quá bình thường, bình thường đến mức hoàn toàn không giống với những lời mà Trần Hoài Tự thích khiến cô nghẹn lời sẽ nói ra.

Ngôn Trăn ngạc nhiên với sự thay đổi thái độ của anh, nhưng một lúc lâu cũng không nghĩ ra nguyên do tại sao, nên dứt khoát không nghĩ nữa.

Cô với tâm trạng tốt mà hừ khẽ một tiếng: "Xem như anh biết điều."

Cô lấy điện thoại ra, tìm từng nhà hàng một, chuẩn bị tìm nơi đắt nhất để ăn chực của Trần Hoài Tự một chầu.

"Nhà hàng này hình như không tệ, trước đó Ứng Trữ bọn họ từng ăn rồi, còn giới thiệu cho em, chỉ là phải đặt trước, cũng không biết bây giờ còn đặt được không…"

Cô lầm bầm một mình, không ngờ Trần Hoài Tự vốn dĩ không hề chú ý nghe.

Anh thắt chặt dây an toàn, nghiêng đầu nhìn về phía cô: "Cái gì?"

Ngôn Trăn lặp lại một lần: "Em nói, nhà hàng này phải…"

Lời cô chưa nói xong, bởi vì Trần Hoài Tự đột nhiên cúi người qua.

Ánh sáng truyền vào từ kính chắn gió bị bóng dáng của anh chặn lại, trước mắt Ngôn Trăn tối đi, ngẩn người mất một lúc.

Trên người Trần Hoài Tự rất dễ ngửi, không biết là mùi thơm gì, thanh mát lại trong trẻo, đúng lúc chui vào mũi cô, giống như một cái lưới bao trùm lên cô.

Ánh đèn sáng trưng của bãi đậu xe xuyên qua đầu vai Trần Hoài Tự rọi vào, bọc một lớp ánh sáng êm dịu lên quai hàm của anh.

Thậm chí cô có thể nhìn thấy rõ hàng mi hơi nhúc nhích của anh, và cả nốt ruồi cực nhạt ở dưới khóe mắt bên phải của anh.