Chương 17

Minh Việt hỏi: “Tôi có thể gặp những người này không?"

Amanda nói: "Ngoại trừ Từ Triều, những người kia đã chết , Tháng chín Từ Triều đã đường ai nấy đi với chúng tôi rồi, trở về Bồng Lai có lẽ cũng chết trên đường rồi cũng nên."

Minh Việt chưa từ bỏ ý định: "Little Wilson đâu? Hắn ta đã tới Detrick rồi, sao có thể chết?"

“Bên trong tòa thành Dectrick có một tang thi đang ẩn núp, chúng tôi cũng không ngờ tới, khi chúng tôi phân làm hai đội nhỏ, tôi dẫn một người trong số đó trở về Karab, Little Wilson cùng năm người khác dẫn Nam Hạ về Thanatos, trên đường đi bọn họ bị tang thi tấn công, người còn sống trốn vào Detrick nhưng bị tang thi bên trong gϊếŧ chết. Lúc tôi và những người khác gấp gáp trở về, bọn họ đã chết." giọng nói Amanda bình tĩnh vang lên, dường như đang kể câu chuyện xưa: "Vì phòng ngừa thi thể bọn họ bị virus biến thành tang thi, chúng tôi đã hỏa táng bọn họ ngay tại chỗ."

Chân tướng thật sự là như này sao? Minh Việt không thể tin được, cậu tìm lâu như vậy, chạy tới Thanatos để nghe từ miệng người khác rằng Nam Hạ đã chết rồi. Cậu cúi đầu nhìn nước trà trong suốt trong ly trà, đầu óc trở nên trống rỗng, năm tháng qua cậu gắng gượng vì chút hy vọng kia, bây giờ bị mấy lời nói nhẹ như gió của Amanda đánh vỡ. Qua một lúc lâu, cậu mới nhớ ra hỏi: "Vậy ngay từ đầu vì sao cô muốn nói dối?"

Amanda cười cười, ngón tay thon dài nhấc cằm Minh Việt lên, cô nhìn chằm chằm vào mắt cậu, nói: "Bởi vì Nam Hạ là người yêu của tôi, các người đã kết thúc, tôi có nghĩa vụ nói thật với cậu sao?"

Minh Việt không biết tới cuối cùng cậu đã rời đi như thế nào, bên ngoài sòng bạc là bầu không khí tĩnh lặng, trời đêm nay không có ánh trăng, cũng không nhìn thấy ngôi sao, chỉ có những ngọn đèn chiếu trên đường. Tháng 11 ở Thanatos đang vào mùa rét lạnh, bông tuyết phất phới, người phục vụ lấy áo khoác ra muốn đắp lên người cậu, lại bị cậu đẩy ra, cậu bước đi trong gió tuyết. Gió bắc không khác gì lưỡi dao sắc bén mang theo hơi lạnh, thổi vào người, lúc này không đơn thuần là lạnh giá nữa, nó còn mang tới đau đớn, nhưng cảm giác đau đớn ở bên ngoài như này khiến lòng cậu thoải mái đôi chút.

Chiếc xe màu đen lẳng lặng đi phía sau cậu dừng lại, cửa xe tự động mở ra. Rodrian đi tới, nắm tay cậu kéo vào xe. Cửa xe đóng lại, chậm rãi chạy về trước.

Rodrian ôm cậu, bị cậu liều mạng tránh thoát. Cậu ngồi ở một góc trong xe, cách xa hắn nhiều nhất có thể, giọng nói lạnh như băng vang lên: "Ngài Colombo, quan hệ của chúng ta không thân thiết tới vậy, bây giờ tốt nhất anh để tôi im lặng một mình đi."

May mắn chính là, sau đó, Rodrian không đυ.ng vào người cậu nữa. Cậu tựa người vào cửa xe, đầu óc lộn xộn, đôi khi vang lên cuộc trò chuyện với Amanda, đôi khi hiện lên cảnh tượng ở cùng Nam Hạ ở Apollo.

Cậu và Nam Hạ quen biết nhau vào năm mười hai tuổi, cậu ra nước ngoài học tập, cô ấy là con gái nuôi của dì Martha ở kế bên nhà, cùng tuổi với cậu. Cô có tên phương đông, nghe nói cô ấy cũng có huyết thống phương đông, nhưng vẻ ngoài lại không nhìn ra được, hoàn toàn là dáng vẻ của người phương tây. Ngày đầu tiên cậu dọn tới xã khu, cô ấy đã mang bánh quy nướng tới trước cửa nhà cậu, sau đó mỗi ngày đều mang tới đồ khác nhau, mỗi lần cậu mở cửa đều có thể nhìn thấy cô gái ấy nở nụ cười tủm tỉm đứng dưới hiên nhà. Qua nửa tháng, cậu không nhịn được nữa đã hỏi cô ấy muốn như nào, Nam Hạ mở to mắt, giống như có chút không ngờ tới vậy: "Tôi muốn theo đuổi cậu, cậu không thấy sao?"