Chương 10

Vì lòng tò mò đêm đó mỗi lần Thẩm Thư Lê nhìn thấy bức thư kia là không thể bình tĩnh nỗi.

Nếu tin bên trong là sự thật thì chỉ cần cậu kết hôn cùng Chu Tiến, khốn cảnh bây giờ sẽ được giải quyết dễ dàng.

Số nợ lớn có thể giảm bớt rất nhiều, cậu và em trai không còn sống cuộc đời nơm nớp lo sợ nữa.

Nhưng… có một vấn đề.

Trời đã tối đen, Thẩm Thư Lê ngồi thẩn thờ trong viện.

Điện thoại vang lên, cơ thể cậu theo bản năng run rẩy. Cậu cúi đầu liếc nhìn, chờ khi nhận ra đây là tin nhắn từ Chu Tiến mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu nhìn màn đêm trước mắt ngẫm nghĩ một lúc lâu.

Trong khoảng thời gian này Chu Tiến có nhắn cho cậu vài lần. Mỗi lúc trả lời, chỉ cần cậu lộ ra một chút mệt mỏi hoặc có chút qua loa đối phương đều biết ý không quấy rầy nữa.

Thẩm Thư Lê là người có khoảng cách xã giao rất lớn, nếu không đủ mức hảo cảm mà đối phương cứ bám riết lấy thì cậu sẽ vô cùng khó chịu.

Không thể không nói người tên Chu Tiến này rất biết chừng mực, biết cách tạo cho cậu một cảm giác thoải mái.

Nhưng nhìn lá thư kia Thẩm Thư Lê buộc phải xem xét kỹ lại con người Chu Tiến.

Thẩm Thư Lê mệt mỏi nhéo giữa trán, trả lời bằng ba từ: “Dạo này bận.

Một đêm khó ngủ.

Hôm sau, Thẩm Thư Lê có việc phải ra ngoài.

Trên đường về nhận được tin nhắn của Chu Tiến.

Chu Tiến: Cam ở vườn đã chín rồi. Tôi có việc lên trấn trên tiện đường mang cho cậu mấy cân, chờ cậu ở công viên Thúy Sơn.

Chu Tiến: Không đến được cũng không sao, đừng lo cho tôi. Hôm nay trời khá nóng, bị hun nóng không chịu nổi thì tôi sẽ đi thôi. [Đáng yêu]

Thẩm Thư Lê hơi trợn to mắt.



Trưa đến, mặt trời như hòn lửa lớn.

Chu Tiến ngồi trên ghế dài ở công viên, mặc chiếc áo ngắn tay nhưng trông không mát mẻ chút nào, cả người chảy mồ hôi ròng ròng.

Mắt nhìn vào điện thoại, đã nửa tiếng kể từ lúc anh gửi tin nhắn cho Thẩm Thư Lê.

Chu Tiến gom hết túi chứa đầy cam vàng để bên cạnh, ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Vẫn chưa đến.

Thêm nửa tiếng trôi qua.

Lúc này Chu Tiến hơi khát nước, muốn tìm cửa hàng nào gần đây mua chai nước uống.

Đột nhiên từ xa nghe thấy tiếng nói quen tai gọi tên mình.

Anh quay đầu liền thấy một đôi mắt mắt tức giận nhưng sâu bên trong lo lắng chiếm nhiều hơn.

Thẩm Thư Lê bước nhanh đến, ngực cậu phập phồng thấy rõ, hơi thở rối loạn.

Có thể nhìn ra đây là sự mệt mỏi khi phải chạy một đoạn đường dài.

Chu Tiến chợt mỉm cười, đồng thời nhẹ nhàng thở phào.

Quả nhiên vẫn là thiếu niên năm ấy. Dù trải qua bao nhiêu trắc trở, tính cách dịu dàng, trong sáng như thuở ban đầu.

Thẩm Thư Lê vẫn là con người trong ký ức của anh.

Chu Tiến đưa cho cậu một túi cam: “Cậu đến rồi.”

Thẩm Thư Lê rũ mắt nhìn nhưng không nhận lấy: “Cái người này, có phải bị bệnh không?”

Nắng nóng như vậy còn dám phơi nắng ngoài công viên, lỡ may bị cảm nắng thì sao giờ?

Chu Tiến chỉ cười nói: “Xin lỗi, tôi còn tưởng cậu sẽ không đến.”

Hơi thở của Thẩm Thư Lê cuối cùng đã đều trở lại, thốt ra lời lạnh như băng: “Lần sau tôi sẽ không đến nữa.”

Người này không hợp với vẻ ngoài chút nào.

Ưu tư nhưng trong ngoài không đồng nhất.

Chu Tiến thấy trên mặt cậu có mồ hôi, lấy khăn giấy trong túi đưa qua: “Sạch, mau lau đi.”

Thẩm Thư Lê không khách sáo lấy khăn giấy lau lau, khi lau đến chóp mũi đôi mày cau có chợt giãn ra.

Thơm quá.

Không phải hương thơm nồng nặc mà là một mùi thanh hương nhàn nhạt.

Làm cho trái tim con người trở nên êm dịu.

Cậu còn nghĩ đồ trên người người đàn ông đều mang theo mùi mồ hôi…

Thẩm Thư Lê im lặng một lúc rồi nói: “Tìm một chỗ rồi đi, chúng ta nói chuyện.”

Mười phút sau, hai người ngồi trong một tiệm trà sữa.

Thẩm Thư Lê nói thẳng: “Thư tôi đọc rồi. Chuyện phá bỏ di dời trong thư anh lấy gì đảm bảo tính chân thật của nó?”

Chu Tiến gọi hai ly nước, sắp xếp từ ngữ rồi mới nói: “Tôi có đường dây tin tức riêng. Nhà họ Thẩm tồn tại nhiều năm như vậy chắc hẳn sẽ có nhân mạch nhỉ? Cậu cứ thử tìm người có liên quan hỏi thăm.”

Chuyện Chu Tiến biết đều đến từ tiểu thuyết.

Trong sách có viết, nguyên nhân cố chủ cầu hôn thành công Thẩm Thư Lê là vì hắn ta vô tình nghe được người khác nhắc đến việc khu đất cũ gần thôn ở trấn trên trong tương lai sẽ phá bỏ di dời.

Căn viện cũ của nhà Thẩm Thư Lê vừa hay nằm trong quy hoạch.

Mà việc đền bù tiền di dời tính theo thành viên mỗi hộ gia đình.

Nếu Thẩm Thư Lê có thể tìm ai kết hôn trước sự kiện di dời thì nhà họ sẽ nhận thêm được một khoảng tiền khổng lồ.

Món nợ của nhà họ Thẩm có thể một lần trả hết sạch.

Chẳng qua, trong tiểu thuyết một tháng sau nguyên chủ mới cầu hôn Thẩm Thư Lê. Khi ấy chuyện di dời đã truyền ra tiếng gió, tuy không nhiều nhưng cũng có người biết.

Nhưng bây giờ ngoại trừ những người chức cao có liên quan, không một ai biết chuyện này. Thế nên Thẩm Thư Lê nghi ngờ tính chân thực của chuyện này cũng coi như bình thường.

Hai mày Thẩm Thư Lê nhíu lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Chu Tiến: “Nếu cậu kết hôn với tôi, khoản đền bù phá dỡ nhà họ Thẩm một đồng tôi cũng không lấy.”

Ánh mắt cậu nhìn anh rất phức tạp: “Anh lấy gì đảm bảo mình sẽ không tham số tiền kia?”

Dù sao có rất nhiều vụ việc thông qua kết hôn âm mưu tranh giành tài sản.

Nếu muốn khảo nghiệm nhân phẩm chỉ lời nói bằng miệng hoàn toàn không đáng tin.

Chu Tiến hơi cong môi, vấn đề này Thẩm Thư Lê trong tiểu thuyết cũng từng hỏi nguyên chủ.

Anh dựa theo lời nguyên chủ trả lời: “Nhà tôi cũng thuộc phạm vi phá bỏ di dời, nếu kết hôn cùng cậu coi như đôi bên cùng có lợi. Hơn nữa, theo lý mà nói tôi càng thiệt hơn vì cậu còn đeo trên lưng một khoản nợ kếch xù.”

Tay Thẩm Thư Lê siết chặt ly nhựa, khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm: “Nếu thấy khó khăn như vậy còn tìm tôi làm gì.”

Một tên đàn ông khôn khéo.

Suýt chút nữa đã bị vẻ ngoài thành thật kia đánh lừa.

Chu Tiến dịu dàng nói: “Bởi vì cậu có trí tuệ, sau khi kết hôn tôi muốn đưa hết tài sản của mình cho cậu xử lý. Cậu kéo tôi theo kiếm thật nhiều tiền là được.”

Đây là lời anh vừa nghĩa ra.

Thẩm Thư Lê mím chặt môi, dường như tin tưởng câu nói này.

Chu Tiến lại nói: “Nếu cậu thật sự thấy bất an thì sau khi kết hôn có thể làm hợp đồng phân chia tài sản.”

Thẩm Thư Lê nghe xong chợt cười: “Dựa theo lời anh nói thì tôi tìm người quen kết hôn không phải đáng tin hơn chọn anh sao?”

“Cho nên anh đâu phải người không thể thay thế, vì sao tôi phải chọn anh chứ?”