Chương 9

Lại đến cuối tuần, Chu Tiến có thói quen thích nghiên cứu món mới vào lúc này.

Người khác đều thấy nấu ăn là một việc rườm rà nhàm chán nhưng Chu Tiến thì cho rằng nấu ăn là quá trình chữa lành và giải tỏa, có thể giúp anh bình tâm sau mọi chuyện đã trải qua.

Giống như phương pháp mát xa cho tâm hồn.

Nhưng vì nhà anh dùng bếp củi một người vừa nấu vừa thêm củi rất dễ luống cuống tay chân, nên hễ đến cuối tuần anh đều sang nhà Từ Lập mượn dùng bếp.

Trong nhà Từ Lập làm nghề buôn bán, vận chuyển rau dưa là chính. Mấy năm qua kiếm được không ít tiền, nhà và gian phòng hầu như đều được xây lại, phòng bếp sử dụng đồ điện rất tiện lợi.

Chu Tiến xắt rau còn Từ Lập kéo ghế dựa ngồi bên cửa uể oải nhìn anh.

Nhìn được một lát, Từ Lập ngước mặt lên trời thở dài.

Bà mẹ nó chán vãi.

Từ Lập: “Cái thằng nhạt nhẽo này, chơi game không vui hơn nấu nướng à.”

Chu Tiến đeo tạp dề hổ con, vì để tóc không chắn mắt còn dùng kẹp màu hồng nhạt cài gọn lên, hết sức chuyên chú làm việc của mình không thèm phản ứng Từ Lập.

Từ Lập sắp buồn ngủ đến chết thì chợt nghĩ đến điều gì: “Ê mày với Thẩm Thư Lê sao rồi?”

Cánh tay cầm cán dao của Chu Tiến khựng lại: “Mấy nay không liên lạc.”

Từ Lập đắc ý nhướng mày, cả mặt như viết to ‘nhịn không được muốn thỉnh giáo tao rồi chớ gì’.

Nhìn bộ dạng này mà còn đắn đo không mau đến đây sao?

Cậu ta nhanh chóng bày ra bộ dạng quân sư tình yêu, thâm sâu nói: “Đây là vấn đề lớn đó nha, bất cứ ai lâu ngày không liên lạc, tình cảm kiểu gì chả nguội lạnh. Này, không được, nghiêm trọng rồi đây.”

Đáng nhẽ Chu Tiến không quá để việc này trong lòng nhưng nghe cậu ta nói như vậy mặt mày tức khác nhăn lại, nghiêm túc nói: “Vậy, phải làm sao bây giờ?”.

Tuy Từ Lập ở chuyện khác không đáng tin nhưng từ bé đến lớn cậu ta luôn được người khác yêu thích. Là người rất biết cách đối nhân xử thế.

Chu Tiến rất hâm mộ điểm này của bạn mình.

Từ Lập chậc một tiếng: “Cậu ta không liên lạc với mày thì mày chủ động đê! Hẹn gặp mặt! Con người ai cũng như vậy á, gặp thêm vài lần là dính.”

“Đừng sợ chủ động, chủ động có thể làm mày trở thành người khống chế tiết tấu phát triển của mối quan hệ này.”

Chu Tiến mím môi, “Nhưng bọn tao mới gặp nhau hai lần, lỡ như cậu ấy thấy bối rối rồi block tao vĩnh viễn thì sao?”

Nghĩ thử xem nếu có một người bị mình từ chối, không biết khó mà cứ thường xuyên bám theo không tha mình, đổi thành ai chắc chắn đều thấy phản cảm cả.

Từ Lập nhàn nhã cười anh: “Cái thằng nhóc này đúng là tim thủy tinh. Tao nói nè nhạy cảm quá cũng không tốt đâu, dễ lo được lo mất.”

Chu Tiến không nói tiếp.

Với những việc khác rõ ràng anh không hành xử như vậy. Chỉ đối với Thẩm Thư Lê, vì không muốn làm cậu khó chịu nên phải cẩn thận đi từng bước.

Từ Lập nói tiếp: “Thẩm Thư Lê không phải người vô tình như mày nghĩ đâu. Mày còn nhớ vụ tỏ tình hồi cấp ba không?’

“Là cái đợt Đại Mã Hầu tỏ tình với Thẩm Thư Lê é.”

Chu Tiến ngẩn người, đương nhiên anh còn nhớ.

Đại Mã Hầu là một nữ sinh vừa thô lỗ vừa hề hước, mọi người khi đó đều gọi cô ấy bằng biệt danh Đại Mã Hầu.

Là một cô gái thường xuyên xuất hiện với vẻ ngoài lôi thôi, lếch thếch, khi đến trường mái tóc lúc nào cũng xù xù như ổ gà, trên người luôn có mùi kỳ lạ, mặc những bộ đồ cũ sờn, nhiêu đây đã đủ làm cô gái ấy khác người.

Cộng thêm tính cách hài hước, thích nổi bật càng làm cô vang danh khắp trường.

Khi đó Thẩm Thư Lê là quốc bảo thiên tài của trường học. Nhà trường coi trọng, giáo viên yêu mến, các bạn nữ ai cũng đơn phương người con trai xuất sắc ấy.

Đại Mã Hầu là một trong số đó, cô phô trương thích Thẩm Thư Lê ba năm liền.

Rồi đến ngày trước kỳ thi đại học, Đại Mã Hầu đã chơi lớn một phen.

Thừa dịp cuối tuần cả khối không có tiết tự học tối còn giáo viên phải tham gia đại hội thường niên không rảnh để ý đến học sinh, cô đứng giữa sân thể dục trước mặt mọi người tỏ tình Thẩm Thư Lê.

Ai ai cũng trào phúng cô, nói Thẩm Thư Lê không tới đâu, mất mặt quá.

Còn nói bị người như Đại Mã Hầu thích chắc chắn là lịch sử đen xấu xí nhất trong cuộc đời sáng lạn của Thẩm Thư Lê.

Hôm đó Chu Tiến có việc bận nên không đến hiện trường tỏ tình nhưng qua Tieba xem ké từ điện thoại Từ Lập cũng đủ rõ chuyện náo nhiệt ấy.

Thẩm Thư Lê thật sự đến sân thể dục.

Cậu từ chối lời tỏ tình của Đại Mã Hầu nhưng vẫn che chở đưa cô qua đám đông quá khích. Vì danh dự của một người con gái chắn đi những ánh mắt cười nhạo suốt một đường về lớp học.

Bởi vì lúc ấy Thẩm Thư Lê và Đại Mã Hầu nói chuyện rất nhỏ, mọi người nhìn cảnh này còn tưởng Thẩm Thư Lê đã đồng ý.

Nhưng ngay đêm đó Đại Mã Hầu lên Tieba trường thanh minh cho Thẩm Thư Lê. Cô nói nam thần không bị mình hạ gục, tự kể lại những lời Thẩm Thư Lê đã dùng để từ chối mình.

Thẩm Thư Lê nói: “Cảm ơn cậu đã thích mình suốt ba năm, rất đáng quý nhưng xin lỗi mình không có tư cách có được nó.”

“Trong tương lai cậu nhất định sẽ gặp được người chấp nhận nó với cõi lòng chan chứa tình yêu. Cậu đã rất nỗ lực rất nhiều nên có thể thể từ bỏ, cứ để nó lưu lại nơi này đi.”

Một người dịu dàng như vậy thật quá chói mắt.

Ở độ tuổi tươi đẹp nhất của đời người, như ánh dương tháng tư chiếu sáng thời thanh xuân tẻ nhạt, đơn điệu của người khác, làm sao không thể không thích cho được?

Hồi ức kết thúc.

Chu Tiến nhìn con dao trong tay, im lặng thật lâu.

Từ Lập nói: “Tình huống bây giờ của mày với Đại Mã Hầu không khác mấy. Ai cũng theo đuổi người ta thất bại. Thẩm Thư Lê đối với Đại Mã Hầu dịu dàng như vậy mà mày sợ cái gì?”

Chu Tiến hít nhẹ một hơi, thả cán dao xuống.

Có lý.

Dù cho Thẩm Thư Lê đã phá sản, tính cách không còn giống trước kia nhưng dù thế nào bản chất con người rất khó thay đổi.

Từ trong xương cốt Thẩm Thư Lê là người dịu dàng, luôn đối xử với người khác bằng sự khoang dung.

Tuy lợi dụng điểm này có hơi ti tiện nhưng…

Cứ đánh cược một phen đi.

Không thể trở về như cũ được.