Chương 13

Thẩm Thư Lê ngủ một giấc đã đến trưa.

Cậu lấy điện thoại nghĩ một lúc, sau đó mặt dày gọi một người bạn tốt của cha lúc còn sống, nhờ đối phương giúp hỏi thăm về chuyện di dời.

Người đó có hơi không kiên nhẫn nhưng không thể trực tiếp cạch mặt Thẩm Thư Lê nên khi nghe đến lời cuối của cậu đồng ý rồi nhanh chóng cúp máy.

Thẩm Thư Lê thở nhẹ, mệt mỏi rũ mi.

Nhìn khung tin nhắn của Chu Tiến, đầu ngón tay cậu bất giác dừng lại.

Chờ lấy lại tinh thần cậu đã chạm vào giao diện xoá liên lạc.

Thẩm Thư Lê thất thần một lúc lâu, thoát ra chạm vào giao diện ấy, lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Ánh mắt nhìn thoáng qua dĩa chuối trên bàn, chợt nhớ đến túi cam hôm qua Chu Tiến đưa cho cậu.

Sau khi nhà cậu phá sản, dù là bạn bè hay thân thích ai nấy nhìn thấy đều ngoảnh mặt làm lơ, thậm chí họ còn chặn số của nhà cậu.

Chỉ sợ cậu mở miệng vay tiền.

Sau khi phá sản, mới nửa năm ngắn ngủi cậu đã nếm đủ lòng người nóng lạnh.

Rất lâu chưa cảm nhận được lòng tốt thuần khiết chỉ vì muốn tốt cho cậu.

Thẩm Thư Lê thở than, cuối cùng vẫn chọn giữ lại phương thức liên lạc của Chu Tiến.

Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên.

Thẩm Thư Lê bất ngờ suýt chút nữa ném phăng điện thoại, đến giờ anh vẫn sợ hãi tiếng chuông điện thoại.

Nhìn thấy thông tin cuộc gọi hiện hai từ ‘Chu Tiến’, Thẩm Thư Lê ngẩn ra.

Theo bản năng cậu muốn nhấn từ chối nhưng nghĩ lại thường ngày Chu Tiến là người rất đúng mực, mỗi lần đều nhắn Wechat mà thôi.

Sợ rằng đối phương có chuyện gấp nên cậu đã bắt máy.

Trong cuộc gọi người đàn ông nói đơn giản tình huống.

Đôi mày Thẩm Thư Lê cau lại: “Ừ, tôi đến ngay đây.”

Cậu lấy áo khoác, phóng nhanh ra cửa.

Sau khi đến nông trường, Thẩm Thư Lê đi đến chỗ Chu Tiến, thấy bên cạnh Chu Tiến có một người đàn ông trẻ tuổi.

Chu Tiến giới thiệu đơn giản: “Bạn từ nhỏ của tôi, Từ Lập, nó đến giúp đỡ.”

Thẩm Thư Lê lịch sự gật đầu chào hỏi Từ Lập.

Từ Lập cười haha: “Chào cậu chào cậu.”

Ba người không nhiều lời, cùng nhau đến vườn trái cây.

Tuy đêm qua có mưa nhưng trận mưa đó đến nhanh đi cũng nhanh, mặt trời hôm nay rất lớn, đường đất sáng nay nóng hổi, bùn lầy đã khô.

Chu Tiến vừa đi vừa nói: “Chúng ta tách ra đi, mỗi người phụ trách một khu riêng thống kê số lượng trái quả hư hại nghiêm trọng, xong hết quay lại đây gặp nhau.”

Thẩm Thư Lê: “Được.”

Ba người tản ra, Thẩm Thư Lê và Từ Lập đi hai hướng khác nhau.

Nhưng Chu Tiến lén vòng lại lén theo sau Chu Tiến, duy trì khoảng cách nhất định với cậu, nhìn chăm chú từng cử chỉ hành động của cậu.

Chân Thẩm Thư Lê có tật, Chu Tiến không thể để mặc cậu một mình đi lại tại lưng chừng núi này được.

Nhưng lòng tự trọng của Thẩm Thư Lê quá lớn, còn kiêu ngạo, nếu cậu biết vì què chân mà anh chiếu cố mình chắc chắn sẽ phản ứng ngược lại.

Thế nên Chu Tiến chỉ có thể âm thầm che chở.

Khu vực cây ăn quả Thẩm Thư Lê phụ trách khá ổn, cậu thông thuận một đường đi lên rồi đi xuống sau đó gặp được Từ Lập đếm xong trái quả.

Hai người nhìn nhau, Thẩm Thư Lê gật đầu trước xem như chào hỏi.

Khi cậu xoay người rời đi, Từ Lập vội đi theo sau.

Bà cha nó, cuộc đời hạnh phúc của thằng bạn hắn phụ thuộc hết vào hắn.

Từ Lập quyết phải lấy được thông tin hữu ích từ trong miệng đóa hoa lạnh lẽo này.

Từ Lập: “Bên đó đếm xong rồi, đi cùng nhau một đoạn nha.”

Thẩm Thư Lê đối với người khác luôn ôn hòa nhưng ẩn chứa xa cách: “Ừm.”

Mỗi dây thần kinh của Từ Lập đều vận chuyển với tốc độ cao: “Thẩm tiên sinh lần này về trấn Nam ở luôn sao? Sau này có về thành phố lớn không?”

Thẩm Thư Lê: “Tương lai khó nói.”

Từ Lập nghẹn họng, cười nói theo: “Cậu cùng lứa với bọn tôi, cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi, có tính tìm ai ở trấn này không? Cậu để ý ai chưa?”

Thẩm Thư Lê không nhẹ không chậm trả lời: “Tùy duyên.”

Trái tim Từ Lập muốn tắc nghẽn, má, gặp phải cao thủ rồi, dầu muối không ăn.

Nhưng vì hạnh phúc của thằng bạn, cậu ta đành xông đến hỏi thẳng: “Vậy tôi nói chuyện khác, cậu thấy Chu Tiến thế nào?”

Thẩm Thư Lê dừng bước, lạnh nhạt nhìn cậu ta.

Từ Lập vô cớ cứng người, âm thanh đến cổ họng thì nghẹt lại.

Cậu ta cố gắng cười bổ sung: “Ý tôi là với tư cách là bạn bè, cậu nghĩ sao về nó ?”

Thẩm Thư Lê thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước: “Cậu là bạn thân nhất của anh ta à?”

Từ Lập lập tức trở nên kiêu ngạo: “Đương nhiên! Nó như con trai thất lạc của ba mẹ tôi, so với chị ruột còn thân thiết hơn!”

Nói đến chủ đề này cậu ta vô cùng thích thú.

Thẩm Thư Lê: “Vậy chuyện của anh ta, cậu đều biết?”

Từ Lập tự hào nói: “Đương nhiên!”

Thẩm Thư Lê gật đầu: “Anh ta biết rất nhiều về tôi à?”

Từ Lập nhanh chân đuổi theo, đi song song với cậu: “Cậu hỏi đúng người rồi đó! Đúng rồi biết khá nhiều đấy.”

Đôi mắt Thẩm Thư Lê nheo mắt: “Sao cậu biết? Lỡ như thật ra cậu chẳng rõ về anh ta nhiều như cậu tưởng thì sao”

Từ Lập tức thì sốt ruột: “Không thế nào! Tuyệt đối không thể nào! Bọn tôi lớn lên cùng nhau, tôi biết từ hồi cấp hai nó đã biết cậu rồi, còn thường xuyên ghé mắt qua cửa sổ nhìn cậu chơi bóng.”

“Đến cấp 3 do nhà nó nghèo quá, không có tiền học, là cậu giúp đỡ nó, cho nên lên cấp ba nó cực kỳ sùng bái cậu. Mỗi lần đến kỳ thi tháng đều lấy cậu làm mục tiêu…”

Từ Lập luôn miệng xả hết này đến chuyện kia, như vòi nước hư van không ngừng xả nước.

Mà không chú ý đến người bên cạnh dần trở nên ngẩn ngơ.

Sau sự kinh ngạc, đôi mắt Thẩm Thư Lê khẽ run.

Thì ra, người bạn học không đóng nổi tiền học năm đó, người bạn học bị bạn bè đặt biệt danh là ‘tên rác rưởi’ là Chu Tiến.

Thẩm Thư Lê căng chặt năm ngón tay, trong hư không siết nhẹ vài cái.

Cấp hai, lúc ấy nhà họ Thẩm còn chưa giàu có, cả nhà họ đều sống trong căn nhà

cũ xa xôi, nơi đây cách trấn trên khá xa.

Cậu học cũng học trường trung học bên ấy, đó là một ngôi trường rất nhỏ. Vì phòng ngừa học sinh tan học chạy loạn, nhà trường yêu cầu những học sinh cùng đường phải lập nhóm về chung với nhau.

Vậy nên Chu Tiến mới biết được nhà cậu.

Sau khi tốt nghiệp cấp hai, chuyện làm ăn trong nhà đột nhiên khởi sắc, nhà họ có tiền nên đã chuyển lên trấn trên.

Nếu đã biết một người từ cấp hai, giống như những gì đã nói thì anh ta cũng đã để ý mình từ đó, vậy quả thật chắc chắn rất hiểu cậu.

Trái đất này thật tròn….

Sau một lúc lâu, Từ Lập mới ngậm miệng lại, cậu ta phục hồi tinh thần mới phát hiện người đàn ông bên cạnh đã đi được một đoạn xa.

Từ Lập ngẩn ra, vỗ trán một cái, bừng tỉnh.

Má, trúng chiêu!

Mình bị lừa moi thông tin ngược lại rồi!