Chương 3

Trong viện im ắng đến mức nghe được cả tiếng lá thu rơi.

Chu Tiến vừa dứt lời lập tức ngồi thẳng lưng, giống như học sinh tiểu học hồi hộp chờ giáo viên công bố đáp án.

Thẩm Thư Lê ngẩn ra vài giây, sắc mặt dần trở nên đặc sắc. Từ kinh ngạc chuyển sang không thể tin, cuối cùng hiện lên sự tức giận.

Cậu mấp máy miệng thở dốc, hai bên tai hiện lên màu hồng đáng nghi.

Tuy đã cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng giọng điệu cậu không giấu được mấy phần không hiểu: “Chu tiên sinh, chả lẽ anh không thấy mới gặp lần đầu đã cầu hôn người khác có chút không ổn à?”

Theo lý thuyết, hai bên lần đầu gặp mặt chủ yếu tâm sự với nhau về gia đình, việc làm các thứ mới đúng.

Làm gì có ai vừa đến đã bảo đối phương kết hôn với mình?

Chu Tiến nhìn cậu: “Là cậu nói thời gian quý giá nên tôi mới vào thẳng chủ đề.”

Chủ đề của anh chính là hy vọng có thể kết hôn với Thẩm Thư Lê.

Thẩm Thư Lê nghẹn lời, vậy mà chợt nghĩ đến lời miêu tả dì Thẩm dành cho Chu Tiến — thành thật, chất phác.

Nhưng người thành thật này vậy mà nắm được quyền chủ đạo cuộc trò chuyện, dễ dàng đẩy cậu vào hố, làm cho mấy lý do từ chối soạn sẵn không thể dùng đến.

Là trung thực thật hay chỉ được vẻ ngoài?

Thẩm Thư Lê căn chỉnh lại tâm trạng nói: “Xin lỗi. Lời cầu hôn của anh tôi không thể chấp nhận.”

Chu Tiến chầm chậm rũ mắt: “Không thể thương lượng chút sao?”

Thẩm Thư Lê: “Không, xin lỗi.”

Chu Tiến suy nghĩ vài giây vẫn quyết định tranh thủ thêm mấy câu: “Là do thấy điều kiện của tôi không đủ tốt? Không có điều kiện kinh tế?”

Thẩm Thư Lê: “Không phải.”

Chu Tiến nhấp môi: “Hay vì tôi không được đẹp?”

Thẩm Thư Lê: “Tôi không nông cạn như vậy.”

Thấy anh càng muốn đoán thêm Thẩm Thư Lê hơi không kiên nhẫn, trực tiếp ngắt lời, nói: “Tôi đồng ý gặp anh chỉ vì dì Trương, trước mắt chưa muốn kết hôn.”

Nhìn người đàn ông đối diện bắt đầu cau mày, tướng mạo hung dữ càng tỏa ra cảm giác áp bức. Trong lòng Thẩm Thư Lê chợt xuất hiện một nỗi bất an.

Khoảng thời gian dài sống trong cảnh bị giục nợ đã làm cậu trông gà hoá cuốc, đối với người khác luôn mang tâm lý phòng bị nghiêm trọng.

Cậu sợ đối phương không cam lòng, ăn vạ không đi hay cực đoan hơn làm ra hành vi không chuẩn mực. Nghĩ thế, cậu lặng lẽ với tay lấy cây chổi dựng bên tường.

Như một binh sĩ khi ra chiến trường muốn ôm lấy vũ khi bảo mệnh của bản thân.

Nhưng rất nhanh, Chu Tiến ngẩng đầu nhìn cậu, chợt cười: “Ừm, vậy là tốt rồi.”

Nụ cười tươi của anh rất thuần khiết, giống như đoá hoa xuân nở rộ sau một mùa đông giá rét. Nụ cười ấy như có ma thuật trấn an khiến người ta mềm mại đến nao lòng.

Trái tim Thẩm Thư Lê dần hạ xuống, hơi mỉm cười.

Tinh thần cậu hơi giãn bớt: “Tốt cái gì.”

Chu Tiến: “Nghĩa là cậu không chướng mắt tôi, tôi còn cơ hội.”

Thẩm Thư Lê chớp mắt cứng họng quên cả phản bác.

Vốn dĩ Chu Tiến muốn nói rất nhiều với Thẩm Thư Lê, muốn nói cho cậu biết kết hôn với mình tốt chỗ này tốt chỗ kia.

Khi chuẩn bị đến đây anh đã thủ một vũ khí bí mật nhưng thấy cậu quá cảnh giác, tinh thần căng thẳng dường như đang sợ mình. Nên rốt cuộc nuốt hết những gì muốn nói, chỉ lấy từ trong ngực ra một bức thư, đặt lên bàn:

“Hy vọng cậu sẽ đọc bức thư này, có lẽ sau khi đọc xong cậu sẽ đồng ý xem xét chuyện kết hôn với tôi. Ở dưới có số điện thoại, tôi sẽ lại đến, quấy rầy rồi.”

Thẩm Thư Lê định từ chối nhưng sợ không nhận lá thư này đối phương không chịu đi nên chưa lên tiếng.

Chu Tiến đi được vài bước, bỗng quay đầu nhìn lại, ánh mắt chuẩn xác nhìn về hướng Thẩm Thư Lê giấu đầu lòi một góc chổi, cười nhạt nói: “Không cần đuổi, tôi tự mình đi, đừng sợ.”

Thẩm Thư Lê bất giác buông lỏng tay, cây chổi bịch một phát rớt xuống đất.

Người này thấy hồi nào thế?

Chờ cửa lớn đóng lại lần nữa Thẩm Thư Lê mới thả lỏng hoàn toàn.

Một bé con từ trong phòng đột nhiên ló đầu ra. Sau khi dòm ngó xung quanh viện liền chạy vυ"t nhào vào người Thẩm Thư Lê.

“A Lê, người kia trông hung dữ quá, giống mấy người đòi nợ.” Thẩm Thư Dương dùng giọng nói non nớt nói lời rầu rĩ.

Thẩm Thư Lê lấy lại tinh thần, ngồi xổm xuống cười trấn an em trai: “Không có gì đâu Dương Dương, anh ta không phải người đòi nợ. Anh sẽ không để bọn chúng tìm đến nhà mình đâu.”

Thẩm Thư Dương có đôi mắt tròn xoe như quả nho, chớp chớp mắt nói: “Em nghe anh ta nói muốn cưới anh, anh muốn làm người nhà với anh ta hở?”

Thẩm Thư Lê xoa xoa đầu cậu bé: “Không đâu. Anh ta là người buôn chó, anh không thích anh ta.”

Thẩm Thư Dương cái hiểu cái không: “Vì là người buôn chó nên A Lê mới lạnh nhạt với anh ấy à? Vậy nên mới không thích ảnh hả?”

Thẩm Thư Lê không lên tiếng, đây là một loại cam chịu.

Để thích một người có thể yêu cầu rất nhiều lý do nhưng để ghét một ai đó chỉ cần một lý do là đủ.

Thôi kệ, có khi còn chẳng gặp lại làm.

“Không nói nữa.”

Thẩm Thư Lê ôm lấy em trai, vùi đầu vào ngực bé, thoải mái nhắm mắt lại: “Anh muốn ôm Dương Dương một lát, anh mệt quá, không còn chút năng lượng nào…”

Cánh tay ngắn ngủn của Thẩm Thư Dương vòng qua cổ cậu, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh mình: “Vâng, vâng, A Lê lại làm nũng nữa rùi. Nếu để người ta biết anh là đệ khống(*) thì biết làm sao đây, thật là.”

(*) Cuồng em trai.

Thẩm Thư Lê dùng giọng mũi hừ cười: “Em còn biết từ đệ khống?”

Thẩm Thư Dương lấy làm kiêu ngạo: “Đương nhiên.”

Cậu bé biết rất nhiều đó.

Hai anh em dính nhau được một lúc thì điện thoại trong túi bỗng vang lên.

Điện thoại run run, tiếng chuông không lớn nhưng khiến cả người cậu cứng lại. Như bị ai đó bóp cổ, trở nên thật khó thở.

Cậu sợ hãi tiếng chuông cuộc gọi hay bất cứ âm báo tin nhắn đến.

Nhưng vì mượn tiền khắp nơi, cậu sợ nếu bọn chủ nợ không liên lạc được sẽ tức giận đến tận nhà. Vì thế dù không muốn, cậu không thể tắt máy được.

Thẩm Thư Dương đau lòng ôm lấy anh trai: “Thương thương, không sao đâu, để Dương Dương xem thay anh hai.”

Cậu bé với tay vào túi áo Thẩm Thư Lê lấy ra chiếc điện thoại còn to hơn bàn tay mình, thuần thục mở Wechat, đọc tin nhắn cho anh trai nghe:

“Là của một người tên chú Vương. Nói là vườn trái cây nhà ta đã tìm được người mua. Chú ấy có gửi nick Wechat cho anh, nói anh trực tiếp liên lạc với bên đó.”

Thẩm Thư Lê nhìn vào đôi bàn tay nhỏ nhắn của em mình, nỗi lo mấy ngày qua đã được giải quyết. Mặt mày ưu sầu cuối cùng cũng tản đi vài phần.

Thẩm Thư Dương: “A Lê ơi, vườn trái cây đó là do ông mình để lại mà… Vậy là sau này nó không còn thuộc về bọn mình nữa sao.”

Thẩm Thư Lê cười dịu dàng: “Anh đảm bảo chờ sau này có tiền nhất định sẽ mua lại ngay, em đừng lo.”

Bình thường xa cách lạnh lẽo như băng tuyết nhưng khi đứng trước em trai, vẻ ngoài ấy đã hoàn toàn tan chảy mất.

Cậu vỗ đầu em mình: “Đi chơi đi, cứ để mọi chuyện anh xử lý.”

Chờ Thẩm Thư Dương rời đi cậu mới cầm lấy điện thoại kết bạn Wechat với người mua.