Chương 4

Rời khỏi nhà họ Thẩm, Chu Tiến đạp xe trở về nhà.

Không phải về nông trường nuôi chó hẻo lánh mà về ngôi nhà cũ của anh và ông.

Trời đã chạng vạng, Wechat phát tin nhắn Từ Lập rủ chơi game cùng.

Chu Tiến tắm rửa xong, không lau tóc chỉ dùng kẹp nhỏ vuốt tóc trên trán lên rồi sang nhà Từ Lập cách vách.

Từ Lập nhìn thấy người này nghĩ đúng là đồ mê lông xù, yêu màu hường ghét sự giả dối vạn năm không đổi. Cậu vui vẻ nói thẳng: “Thiếu gia, cái kẹp màu hồng phấn này độc đáo quá he.”

Ai hiểu nỗi chứ, một thằng đàn ông vai to tay bự vậy mà ở nhà toàn đeo tạp dề hoạt hình gấu nhỏ, sở thích làm tất tật việc nhà, làm thủ công linh tinh.

Từ Lập nghi ngờ bên trong xác Chu Tiến là một linh hồn thiếu nữ thanh xuân phơi phới.

Chu Tiến không thèm để ý cậu ta, kéo ghế ngồi xuống.

Từ Lập thối miệng mấy câu rồi lấy điện thoại ra mở game.

Bọn họ chơi trò Vương Giả Song Bài, Từ Lập chơi trợ thủ, Chu Tiến đi xạ thủ. Kết quả vừa vào trận Chu Tiến liền quẻo đầu tiên.

Từ Lập phát ra tiếng hét chói tai nổ đùng đùng: “Bạn Chu! Xin bạn tôn trọng mạng sống hộ cái! Mạng sống điện tử cũng là mạng mà!”

Chu Tiến ngậm que kẹo trong miệng, cằm giương lên ý bảo cậu tiếp tục chơi.

Mười phút sau, lần chết thứ năm của Chu Tiến cũng là lúc trụ nhà bị địch phá tan nát.

Từ Lập dần nổi lên sát tâm, nhìn chằm chằm đe doạ: “Chơi nghiêm túc hộ, đừng ép tao phải đồng quy vu tận với mày!”

Chu Tiến cất điện thoại: “Không chơi nữa, không có tâm trạng.”

Từ Lập tức cành hông không còn tâm tình gì nữa, đứng dậy bước vào nhà: “Uống rượu đê, chị tao bả giấu loại rượu này ngon lắm để tao trộm cho mày nếm thử.”

Chu Tiến hồn vía trên mây chẳng nghe cậu ta nói gì.

Hồn vía bay cả buổi trưa chưa về.

Thẩm Thư Lê có đọc thư chưa nhỉ?

Đáng lẽ lúc đó nên thêm phương thức liên lạc trước.

Mà thôi không nên gấp gáp, cậu có vẻ hơi sợ hắn nên nếu xin chắc Thẩm Thư Lê cũng không cho.

Chu Tiến nhìn phương trời phía xa, nhìn bầu trời dần sụp tối.

Mình thức tỉnh đến đây được bao nhiêu năm rồi?

Có lẽ đã gần bảy tám năm.

Từ năm mười mấy tuổi Chu Tiến đã nhận thức bản thân đang tồn tại trong thế giới của một cuốn sách. Hơn nữa đây còn là tiểu thuyết phượng hoàng đực thượng vị, báo thù ngược cặn bã các thứ.

Bất hạnh làm sao khi anh chỉ là tên phượng hoàng đực còn Thẩm Thư Lê là nam chính được trời chọn.

Theo cốt truyện sau khi nhà họ Thẩm phá sản không lâu, nguyên chủ sẽ kết hôn với Thẩm Thư Lê. Được ôm mỹ nhân như hoa trên núi cao, tên nguyên chủ này kiêu ngạo đến tận trời xanh.

Nhưng Thẩm Thư Lê không chịu số phận áp đặt trở thành người bình thường, cậu có tài hoa có trí tuệ nên kết hôn chưa được bao lâu đã gây dựng sự nghiệp thành công.

Nguyên chủ lúc này thấy mình đường đường là chồng nhưng lại bị cậu lấn át thật nhục nhã. Đυ.ng đến lòng tự trọng, tên này liền bày mưu phá rối sau lưng vợ mình, khiến Thẩm Thư Lê phá sản lần thứ hai.

Thiên tài tuyệt diễm ấy lại lần nữa bị bẻ gãy cánh hơn nữa còn bị chính người thân cận nhất phản bội, cuối cùng Thẩm Thư Lê hắc hoá không màng tất cả báo thù nguyên chủ.

Đối với loạt hành động của tên cố chủ này Chu Tiến chỉ khịt mũi coi thường.

Người gì ngu hết phần thiên hạ!

Bà xã tốt như vậy ôm trong lòng bàn tay như bảo vật còn chưa đủ, vậy mà dám nhẫn tâm bẻ gãy cánh cậu ấy, muốn nhốt cậu ấy trong căn phòng với bốn bức tường?

Sau khi thức tỉnh, Chu Tiến quyết định phải đối tốt với Thẩm Thư Lê.

Nhưng bảy năm trước, ý thức của anh bị phong ấn chỉ có thể nhìn ngắm thế giới qua đôi mắt của nguyên chủ, hoàn toàn không có khả năng tự chủ cơ thể.

Cho đến ngày nhà họ Thẩm phá sản Chu Tiến mới nhận ra cuối cùng mình đã có thể khống chế thân thể này.

Anh đã chờ ngày được sửa chữa mọi thứ từ rất lâu, khi xưa bản thân anh như lữ khách lạc trong sa mạc khô cằn luôn khát vọng cơn mưa trên cao.

Nên ngay khi nghe tin Thẩm Thư Lê trở về liền gấp không chờ nổi đi tìm người quen của nhà họ Thẩm giúp mình đánh tiếng trước rồi đến cửa cầu hôn.

Một chén rượu ‘cạch’ một tiếng đặt lên bàn, âm thanh kéo sự chú ý của Chu Tiến quay về. Anh thấy Từ Lập đang ôm trong ngực một cái gối dài in hình mỹ nam anime giả tưởng.

Chu Tiến tốt bụng nhắc nhở: “Đây là báu vật quan trọng của chị mày đấy, để chỉ thấy là chết chắc.”

Từ Lập uốn éo khoe khoang vài đường, một bộ dáng tiểu nhân đắc ý: “Trưởng công túa đêm nay vắng nhà.”

Cậu ta ngồi xuống rót rượu cho cả hai rồi nói: “Thẩm Thư Lê đã về, nhà họ Thẩm phá sản, cha cũng không còn. Mày nghe vụ bây giờ cậu ta thay tính đổi nết chưa?”

Chu Tiến bưng chén rượu nhấp một ngụm: “Ừm.”

Từ Lập than thở một tiếng, bắt đầu bi thương nói: “Người này cũng tốt lắm, nhớ năm đó cậu ta còn hỗ trợ mày đi học cấp ba. Thời buổi này người tốt toàn gặp chuyện xui xẻo.”

Chu Tiến cụp mi không nói, lòng bàn tay đầy vết chai chậm rãi vuốt ve miệng chén.

Tự Lập thúc tay đυ.ng anh, đề tài chạy từ đông sang tây cái vèo: “Nghe nói hồi chiều mày đến khu nhà họ Thẩm, có thuận đường gặp được người ta không?”

Chu Tiến: “Gặp.”

Từ Lập giơ ngón tay cái lên: “Hai người gặp mặt nói gì đó, kể nghe coi?”

Từ nhỏ đến lớn Chu Tiến hầu như không lừa dối Từ Lập, thế nên nói toẹt ra: “Cầu hôn.”