Chương 10: “Đều là 0.”

Ánh mắt Thẩm Phỉ trống rỗng, thì thào: “Đợi tôi bắt được hắn đi, nhất định không tha cho hắn.”

Tần Tu Nhiên vẫn còn giữ được chút tỉnh táo, giơ điện thoại lên cao, nhìn chằm chằm vào điểm đỏ trên màn hình, trong mắt tràn đầy sát ý.

Khi tàu vừa vào ga, Tần Tu Nhiên lại nhìn thấy chấm đỏ di chuyển. Đã quá quen thuộc, anh rẽ đám đông đẩy về phía cửa, vừa đi vừa hô lớn: “Nhường đường một chút, cho tôi xuống đây!”

Lại một lần nữa hai người đi theo dòng người như nước cuốn tại sân ga, chạy về phía lối ra của tàu điện ngầm.

Lần này rất may mắn là vừa xuống tàu họ đã nhìn thấy bóng lưng Cố Lam ở đằng xa.

Cô đang ngồi trên xe đạp, trước mặt là vali hành lí, nhìn như muốn ngã tới nơi.

Tốc độ của cô rất nhanh, dường như họ chỉ kịp nhìn thấy cô trong chốc lát là lại biến mất.

Giống như một cái chớp mắt đang muốn trêu ngươi mình vậy.

Thẩm Phỉ nhìn bóng lưng đối phương, ngẩn người hỏi: “Ở đâu ra mà có xe đạp vậy trời?”

“Ở đây.”

Tần Tu Nhiên kéo theo Thẩm Phỉ chạy xuống cầu vượt, chạy tới trước một dãy xe đạp công cộng, bắt đầu lấy điện thoại ra quét mã.

Nhưng cái mã QR này bằng một cách nào đó mà không quét được nữa!

Tần Tu Nhiên lập tức quét mã chiếc thứ hai, thì lại phát hiện chiếc này thị bể bánh xe.

Khi chuẩn bị quét đến chiếc thứ ba, Thẩm Phỉ liền kéo lại: “Tu Nhiên, đừng phí thời gian nữa!”

Tần Tu Nhiên qua đầu lại đã thấy Thẩm Phỉ đang đi về hướng một ông chú chạy xe ba gác, mặc một chiếc áo màu trắng đội nón cói, đang chậm rãi phe phẩy chiếc quạt trong tay.

Trên xe còn dán tấm biển giấy viết “Thu lượm ve chai, thanh lý dọn nhà”, bên dưới còn có cả số điện thoại.

Thẩm Phỉ lấy điện thoại ra quét mã chuẩn bị chuyển tiền, nhìn ông chú nói: “Chú ơi, 200 tệ, xe này có ai dùng không?”

Nghe xong Tần Tu Nhiên vẻ mặt biến sắc, quay đầu tính bỏ chạy nhưng Thẩm Phỉ đã giữ anh lại nói: “Tu Nhiên, làm người thì phải nằm gai nếm mật chứ. Tàu điện ngầm cũng đi rồi, còn sợ ngồi xe ba gác sao?”

Tần Tu Nhiên câm lặng.

Một lát sau, hai người đã ngồi trên xe ba gác rồi.

Phía sau xe ba gác, Thẩm Phỉ phe phẩy chiếc quạt của chú lái xe, tiện thể hỏi Tần Tu Nhiên đang chết lặng ngồi đối diện: “Tu Nhiên, cậu có muốn tôi xin cho cái mũ không?”

Tần Tu Nhiên vẫn không nói nên lời, nắm chặt điện thoại, rõ ràng mọi chuyện đã đến giới hạn của anh.

Nhìn dáng vẻ này của Tần Tu Nhiên, Thẩm Phỉ lại lên tiếng an ủi: “Không sao đâu, cậu cũng đừng quá lo lắng. Dù sao vali cũng có khóa mật mã, bọn họ muốn lấy được hợp đồng cũng cần tốn chút thời gian.”

Tần Tu Nhiên vẫn im lặng.

Thẩm Phỉ nghĩ nghĩ rồi lên tiếng tò mò: “Cậu cài mật mã khó đoán chứ?”

“Không.” Tần Tu Nhiên nói: “Đều là 0.”

“Cậu nghĩ gì vậy?”, Thẩm Phỉ không thể tin được, “Tất cả đều là 0 mà an toàn sao?”

“Theo thống kê mà nói thì không có sự khác biệt giữa bộ số 0 với bất kì bộ số nào khác. Cái khác biệt duy nhất là nó là mật khẩu ban đầu thôi.”

Nói xong, Tần Tu Nhiên nhìn cậu: “Nhưng từ cái mật khẩu ban đầu đó, phần lớn mọi người đều sẽ đổi mật khẩu.”

Cho nên, nó là dãy số an toàn nhất đó.