Chương 9: Có đuổi cũng không kịp

Nghe vậy, cô vô thức ngẩng đầu, mới thấy mọi người đang nhìn về phía hai người đang lao tới chỗ tàu điện ngầm từ thang cuốn.

Giữa biển người mênh mông, hai người họ nổi bật một cách đặc biệt. So với mọi người xung quanh thì chiều cao nổi trội, đi giày da, mặc đồ vest dáng dấp như người mẫu, nhìn hoàn toàn lạc quẻ trong cái ga tàu điện này.

Cố Lam cũng không nhịn được mà ngẩn người ra ngắm hai người bọn họ, nhìn chằm chằm vào đối phương. Cái người cao hơn có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô mà liếc nhìn lại.

Xuyên qua gọng kính màu vàng, bốn mắt nhìn nhau, đúng lúc đó, đối phương đột nhiên trợn tròn mắt hướng về phía cửa tàu điện ngầm mà lao đến.

Cố Lam sững sờ, mắt thấy cửa tàu sắp đóng, tàu điện ngầm cũng dần dần lăn bánh, khi anh ta vừa tới cửa thì tàu đã chạy rồi. Cố Lam nhìn lại thấy đối phương đang đuổi theo tàu điện ngầm, có vẻ như đang lớn tiếng nói với cô điều gì đó.

Tim cô hơi đập nhanh, đột nhiên nghĩ rằng “Anh đẹp trai này đang đuổi theo mình” nhưng cũng nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ đó.

Nếu như là một mỹ nữ thì còn có khả năng.

Đàn ông sao?

Trừ phi là cô thiếu nợ hắn chứ không thì không có khả năng đàn ông lại đuổi theo cô như vậy.

Cố Lam tự chế giễu suy nghĩ vừa rồi của mình, quay lại gửi tin nhắn cho Giản Ngôn: “Mình lên tàu điện ngầm rồi, nửa tiếng nữa tới.”

Gửi tin nhắn xong cô nhìn mình trong tấm kính trước mặt, bỏ mũ xuống, vuốt tóc mái vài cái, không nhịn được mà cảm thán.

Đẹp trai quá, quá đẹp trai.

Trong khi Cố Lam đang tự sướиɠ với bản thân với Tần Tu Nhiên, người lúc này đang đuổi theo cô, lại gặp một đả kích lớn nữa trong đời.

Anh và Thẩm Phỉ sống tới nay, đều chưa hề đi tàu điện ngầm.

Hai người họ sinh ra đã là thiếu gia công tử ngậm thìa vàng, khi bé thì có tài xế đưa đón, khi lớn thì tự lái xe sang, nào đâu biết rằng muốn lên tàu điện ngầm thì phải mua vé.

Cũng may có chút thông minh, nhìn theo chỉ dẫn một lúc cũng có thể mua được vé, vất vả đuổi theo Cố Lam, nhưng cuối cùng lại trơ mắt nhìn tàu điện ngầm rời đi mà chẳng làm được gì.

Có đuổi cũng không kịp.

Nhưng bọn họ còn có cách nào khác sao? Chỉ có thể tiếp tục chen chúc trên tàu điện ngầm vào giờ cao điểm, mong sao nhanh chóng đuổi kịp tên đạo tặc mũ rơm kia ở ga tiếp theo.

Ngay từ đầu nhìn vào đám đông chen chúc, bọn họ cũng ý thức được rằng đây chính là một cuộc chiến khốc liệt. Tàu điện ngầm không thể nào chứa một lúc nhiều người như vậy được, cho nên họ quyết định phải lấy thịt đè người để lên được tàu điện ngầm thôi.

Nhưng rồi cũng tự mình phát hiện ra, thời điểm này cơ bắp hay không cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Hai người họ vừa leo lên được thì đã bị một bà lão phía sau “ép” lại ở trong tàu điện ngầm.

Vừa hay bị “ép” vào chỗ đông đúc nhất, hai người bị đám đông dồn lại không còn một kẽ hở.

Vốn dĩ ban đầu cũng muốn tìm cho mình chút không gian để thở nhưng vì đi theo chấm đỏ, liên tục đổi tàu hai lần, xô đẩy nhau trong biển người, coi như thể diện của cả đời này về sau đã mất hết, cuối cùng bọn họ đầu hàng, tê liệt đứng trên tàu nhìn khuôn mặt kiệt sức của mình trên cửa kính xe qua ánh sáng lập lòe ngoài cửa chiếu vào.