Chương 3

Sáng hôm sau, khi Bạch Khinh Thân tỉnh lại đã không còn ai.

Lết thân xác tàn tạ vào trong phòng tắm, cậu tiếp tục công cuộc chửi rủa hệ thống.

“Mày đúng là cái đồ không đáng tin, tao xui xẻo tám kiếp mới gặp phải đứa như mày. Huhu cái thân tàn này của tao, tao bị tổn thương.”

Hệ thống tỏ vẻ khinh bỉ: “Rõ ràng hôm qua cậu rên rất nhiệt tình, có thấy oan ức gì đâu. Tôi còn ghi hình lại đây này,cần tôi mở cho cậu xem không.”

“Mày quay lại làm gì?”

“Lấy thêm kinh nghiệm.”

Bạch Khinh Thân nhìn nó, không biết là học cái thói vô sỉ này từ ai, lúc nào mở miệng ra cũng khiến người ta tức chết.

Không để ý đến nó nữa, cậu mới phát hiện ra một điều vô cùng kinh khủng. Nhìn vào gương xong lại nhìn xuống chính mình.

“Aaaa, con "đại điểu" của tao đâu? Sao lại thành con gà con thế này!”

Trước kia hệ thống đã từng nói, chỉ cần cậu xuyên qua, nó sẽ giữ nguyên tất cả thân thể của cậu ngay cả tên gọi. Bây giờ nhìn vào gương xác thực nó không nói điêu, thân thể này giống cậu y như đúc.

Ừ thì nói cái mặt này giống đi, cái người cũng giống đi, nhưng tại sao con " đại điểu " của ông đây bây giờ trở thành con gà con rồi, đã thế còn là gà không có lông.

Bạch Khinh Thân không chấp nhận nổi sự thật đau lòng này, cố gắng nhìn kĩ lại nhưng trên người thật sự một cái lông cũng không có, trắng ởn luôn!



Bạch Khinh Thân lúc trước là giáo viên mầm non, lúc nào cũng giữ dáng vẻ dịu dàng, dễ gần, trong mắt người khác chính là kiểu ôn nhu mà mấy người mẹ trẻ mơ ước.

"Lừa người, cậu mà ôn nhu tôi đi đầu xuống đất." - Hệ thống thấy cậu tự luyến đáng sợ quá, liền phải đập cho quay trở về hiện thực.

Mắt thấy không còn quần áo để mặc, Bạch Khinh Thân liền lấy điện thoại ra, định như trong phim gọi điện bảo người mang quần áo đến.

Lướt một lượt người trong danh bạ, cậu liền dừng lại ở cái tên nghe rất ba chấm : "BẠN CHÓ", vâng chính là bạn chó. Nghe tên là biết là bạn tốt rồi.

Bạch Khinh Thân định nhấc máy gọi thì bên ngoài có người đi vào doạ cậu suýt nữa là làm rơi điện thoại.

Mặc dù không nhìn rõ nhưng nghe giọng nói thì chắc là "bạn chó" mà nguyên chủ nhắc tới.

“Thân nhi yêu quý ơi, anh đến với chú đây.”

Nói xong liền lao về phía cậu.

Cậu còn chưa kịp lên tiếng người kia đã kéo cậu quay vòng vòng, còn mở cả áo ra xem xét, sau đó thì suýt xoa: “Khinh Thân, thế nào, đêm qua có phải rất tuyệt vời không, hé hé. Có phải thân thể của Lạc tổng rất tuyệt vời đúng không,”

“Tuyệt vời cái con khỉ, rốt cuộc hôm qua mày cho cái gì vào trong rượu hả!”

“Xuân dược.” - Bạn chó không đổi sắc mặt mà cho hay.

Bạch Khinh Thân nhìn bản mặt cà lơ phất phơ này thật sự muốn đập cho một cái, sau đó thì cậu đập thật.

“Mày điên à, tao chỉ bảo mày bỏ thuốc mê để tao chụp vài tấm hình uy hϊếp thôi, chứ má nó ông đây còn zin, ngươi có biết hôm qua ông đây mất zin đau khổ như thế nào không! Hôm nay còn éo khép chân vào được.”

Bạn chó bây giờ mới để ý đến dáng đứng có hơi kì lạ, sau đó thì cười phá lên nhưng ngó thấy bản mặt đen xì của cậu liền nhịn lại: “Èo xấu thế, vậy hắn ta ăn xong cứ vậy đi luôn, không thèm quay lại xem mày như thế nào luôn?” – Dù gì cũng chơi với nhau lâu như vậy, cậu ta vẫn nên bệnh bạn mình thì hơn

“Đúng thế, đúng là tên đáng ghét, đã thế kĩ thuật còn chả ra sao.” – Bạch Khinh Thân cũng tỏ ra đồng tính.

...

Người một câu, ta một câu, hai người cứ như vậy vừa đi vừa kể xấu nam chính cho đến khi Bạch Khinh Thân về được đến nhà.

Người bạn này mặc dù gọi là bạn chó nhưng thực sự là người bạn thân nhất của nguyên chủ, hai người họ chính là biết nhau từ khi còn nằm trong nôi a.

Người này tên Hạ Liên, cũng giống như cậu là một bot, tính tình hoạt bát dễ thương vô cùng, mỗi tội nhiều lúc hơi sống chó một tí, nhưng vẫn là đứa bạn mà nguyên chủ thân nhất.

Hạ Liên ngoài mặt lúc nào cũng cười đùa, tưởng vô tâm nhưng thực chất rất tốt bụng, có lẽ vì thế cuộc đời cậu ta tốt hơn của nguyên chủ rất nhiều, ít nhất sẽ không phải chịu cảnh nhà tan cửa nát.

...

Ở bên này, Bạch Khinh Thân đang nằm nghĩ về cuộc đời cộng thêm việc chửi bới nam chính thì bên kia có một vị vô cùng khó chịu.

Chả là sau khi Lạc Hà rời đi, cảm thấy mình như vậy có chút không đúng. Mặc dù là cậu ta hạ thuốc nhưng mình cũng làm người ta ra như vậy rồi, không thể cứ để mặc thế được, hơn nữa quần áo hôm qua đã bị hắn xé rách.

Nghĩ vậy Lạc tổng bắt tay vào việc làm một thanh niên tốt, mang quần áo cho người ta. Ai ngờ vừa đi đến của phòng thì nghe được cậu "Đúng thế, đúng là tên đáng ghét, đã thế kĩ thuật còn chả ra sao."

Hắn mới không phải là thẹn quá hoá giận mà bỏ về đâu.

Đã thế sau khi ra ngoài sảnh hắn còn nhìn thấy tên đáng ghét đi cùng với yên nào đấy, vừa đi vừa cười đùa rất vui vẻ, ừm mặc dù dáng đi có chút lạ nhưng tại sao lại phải dựa sát vào nhau như thế.

Lạc Hà sau khi tức giận không rõ nguyên do thì quay trở về làm việc, chỉ tội nhân viên ở đấy, không biết hôm nay sếp bị sao mà mặt cứ hằm hằm.

Diệp thư kí là phải chịu nhiều nhất, làm sai cũng bị mắng mà làm đúng cũng bị mắng, làm cho cô không biết phải làm sao.

Trong khi đấy,Bạch Khinh Thân đang ở nhà buôn chuyện với tên bạn cờ hó.

“Mày đừng có mắng tao nữa, rõ ràng hôm tao còn giúp mày canh cửa nữa mà. Hôm qua có con bánh bèo, một mực muốn xông vào, tao ở ngoài canh với giữ mãi mới được đấy. Hơn thế nữa cô ta một mực nói phải vào đó, tao phải gọi cả bảo tiêu mới lôi ra được bên ngoài.”

Bạch Khinh Thân thấy thế thì âm trầm, nữ chính việc gì phải một mực muốn vào đây, không phải là biết nam chính bị hạ thuốc chứ.

Nghĩ nghĩ một hồi cậu mới để ý đến: “Khoan đã,sao mày lại đứng canh ở ngoài. Mày có nghe...”

“Có, tao thấy mày trong phòng rên điên đảo luôn.” – Hạ Liên vừa nói vừa cười hì hì qua điện thoại.

Bạch Khinh Thân:...

Tao từ đây đoạn tuyệt với mày