Chương 30

Tưởng Ngự Kỳ nhìn anh ta một cái, không nói gì.

Hắn biết rõ, tuy thường ngày nhìn Sở Ti Vũ làm gì cũng cà lơ phất phơ, nhưng trong lòng anh ta luôn có một giới hạn nhất định, cái gì nên làm cái gì không nên làm anh ta đều biết rõ.

“Được rồi, lão Trình có mỹ nhân bên cạnh bồi bạn, bỏ lại hai tên cẩu thân chúng ta ở đây thu thập cục diện rối rắm này, ai~” Anh ta càng nghĩ càng thấy thiệt thòi.

Tưởng Ngự Kỳ liếc anh ta, sửa sang cà vạt của mình, “Sửa lại một chút, chỉ có cậu là cẩu độc thân thôi."

“Ha ha.” Sở Ti Vũ trợn trắng mắt, nội tâm oán thầm: bà xã chạy 4-5 năm, cậu với cẩu độc thân thì khác gì nhau? Cậu có bản lĩnh ở đây bày vẻ cao sang thế sao không có bản lĩnh theo đuổi bà xã! Ha ha"

Tuy nhiên anh ta cũng chỉ dám oán thầm trong lòng vậy thôi.

Bên trong xe vang vọng bài hát đã lâu lắm rồi, ca sĩ hát bài này cũng đã qua đời. Nhưng có vẻ bài hát cũ kĩ này Trình Cẩn Từ thường xuyên nghe.

“Trình tiên sinh, về chiếc xe này của anh, anh có muốn nghe một lời giải thích không?” Lạc Hưu Du nghiêng đầu, chống cằm nhìn anh.

Có câu nói gì ấy nhỉ? Nam nhân lúc nghiêm túc làm việc là quyến rũ nhất.

Bộ dáng lúc anh ta lái xe nhìn đẹp mắt thật.

Trình Cẩn Từ nói: “Đây không phải xe của tôi."

Lạc Hưu Du: ?

“Đây là xe Từ Ương gửi nhờ chỗ tôi"

“Như vậy à?” Lạc Hưu Du tựa như có điều suy nghĩ gật đầu: “Vậy xem ra tôi nhất định bị lỗ vốn rồi."

Trình Cẩn Từ nghĩ không ra hai việc này thì có liên quan gì tới nhau.

Lạc Hưu Du cười tủm tỉm giải thích: “Tôi với Trình tiên sinh thân hơn đúng không, nói không chừng còn có chiết khấu gì đó, tiếc rằng không phải của anh, tôi đây chỉ có thể bồi thường theo giá gốc rồi."

Trình Cẩn Từ động động môi dưới, thật ra trong lòng anh có chút vui mừng.

Lạc Hưu Du nhìn động tác của anh đoán được một chút manh mối, suýt chút nữa không kìm được cười thành tiếng.

Đoạn đường còn lại, cô cứ nhìn anh như vậy, chuyên chú lại nghiêm túc.

Trình Cẩn Từ hỏi cô: “Em thích đua xe à?"

“Thích chứ.” Nàng không để ý nói: “Đua xe, nhảy dù, nhảy bungee, cái gì kí©h thí©ɧ tôi đều thích hết."

Trình Cẩn Từ đang chăm chú lái xe nhịn không được liếc cô một cái.

Anh nói: “Rất ít người thích những trò chơi như này."

Lạc Hưu Du cười đáp: “Trình tiên sinh, không phải tôi thích chơi trò chơi, tôi thích liều mạng."

Trình Cẩn Từ bất chợp đạp chân phanh.

“Sao lại dừng vậy? Không phải sắp đến rồi ạ? Không lẽ bị lời tôi nói doạ chứ? Không đến mức vậy đâu ha?” Lạc Hưu Du nhướng nhướng lông mày, đối diện ánh mắt của anh, cuối cùng điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi che môi cười: “Được rồi được rồi, người ta hay nói giỡn ấy mà, mình có thể đi được chưa?"

Trình Cẩn Từ không trả lời cô, chẳng qua là nhìn cô một lúc lâu mới bắt đầu khởi động xe đi tiếp.

Đoạn đường này gần đây đèn đường lúc được lúc không, lúc sáng lúc tối.

Lạc Hưu Du dựa đầu vào cửa kính, ngắm nhìn những đốm sáng tối lắc lư của hàng cây bên ngoài.

Chỉ mất một lúc xe đã dừng lại.

Lạc Hưu Du bây giờ mới ngồi thẳng dậy: “Đã đến rồi~"

Cô xuống xe, vươn vai ngáp một cái, sau đó mời nghiêng đầu trừng người vừa mở cửa xe cho mình - Trình tiên sinh: “Suy nghĩ nhiều quá Trình tiên sinh ạ."

Trình Cẩn Từ gọi giật cô lại: “Đợi tôi một tí."

“Sao cơ?” Lạc Hưu Du không hiểu nhìn hắn.

Trình Cẩn Từ bình tĩnh nhìn cô nửa ngày, sau đó mới thốt ra một câu chẳng liên quan tẹo nào: “Tôi có biện pháp này, giúp em không cần mất một đồng tiền nào."

Lạc Hưu Du cảm thấy thú vị, khẽ cười: “Vậy à? Biện pháp gì anh nói nghe xem Trình Cẩn Từ: “Đứa nhỏ Từ Ương này, rất hiếu thuận."