Chương 31

Lạc Hưu Du nhướn mi: “Cho nên?"

“Nếu em trở thành trưởng bối của nó, thì cái này sẽ là quà gặp mặt nó dành cho em."

Lạc Hưu Du im lặng một lúc rồi chân thành nói: “Ừ thì... tôi cảm thấy tôi không thích hợp làm mẹ kế của người khác cho lắm, thật sự đấy."

Trình Cẩn Từ: ...

“Ý tôi là, em có thể suy nghĩ gả cho tôi?"

Lạc Hưu Du không nghĩ anh sẽ nói như vậy, liền ngẩn người.

Bầu không khí lắng đọng trong phút chốc. Khoé miệng Lạc Hưu Du dần dần hạ xuống, cô không né tránh, thẳng thắn chống lại ánh mắt Trình Cẩn Từ, sau nửa ngày mới cười như không cười mà nói: “Mặc dù tôi nghèo, nhưng chỉ bằng mấy ngàn vạn này, chưa đáng để tôi bán mình."

Trình Cẩn Từ bày ra bộ dáng cực kì nghiêm túc, ánh mắt chăm chú: “Tôi bán mình, bán lại cho em, Lạc tiểu thư có bằng lòng thu nhận tôi không?"

“Gả cho tôi, tôi thương em."

Ba chữ “Lạc tiểu thư” thoát ra từ kẽ môi anh chẳng biết tại sao lại có vài phần triền miên quấn quýt.

Lúc anh nói những lời này, bên môi có ý cười nhẹ, giọng điệu thanh đạm, rồi lại mang theo một chút tình cảm hàm xúc không rõ ràng. Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống thân hình anh, Lạc Hưu Du nhìn màu vàng trên gọng kính anh, anh bộ dạng thành thục lại cấm dục, thật cmn đẹp mắt cực kì.

Gả cho tôi, tôi thương em.

Nói thật, đây đúng là một câu nói khiến thâm tâm người ta phải lay động.

Lạc Hưu Du nhớ lại, trước kia đã có người nói với cô loại lời nói “tôi thương em” bao giờ chưa? Hình như là có. Chẳng qua là, lần này dường như là lần đầu tiên cô cảm thấy tâm hồn rung động vì loại lời nói này.

Anh rốt cuộc là người như thế nào? Đứng đắn nhưng lại không chịu được trêu chọc, trong trẻo mà lại lạnh lùng, thỉnh thoảng lại làm ra vài hành động khiến người khác kinh ngạc, ví dụ như hiện tại. Ai có thể đem lời nói tâm tình nói ra một cách nghiêm túc như vậy? Giống như đây không phải một câu tâm tình mà là một lời hứa hẹn.

Thật sự là.... khiến người ta buồn cười mà lại không thể ngăn cản lòng mình rung động.

Lạc Hưu Du tự nhận mình không phải một người tốt.

Kết hôn, một từ vĩnh viễn không có khả năng xuất hiện trong từ điển của cô.

Cô còn nhớ rõ, đã từng có một người nói với cô thế này: “Lạc Hưu Du, em là một nữ nhân không có trái tim."

Người kia luôn luôn ôn hoà, nhưng ngày hôm đó, những lời người đó nghiêm nghị chất vấn vẫn còn trong trí nhớ của cô đến tận bây giờ.

Kỳ thật hắn nói cũng không sai. Cô đúng là không có trái tim. Một điều đơn giản như yêu lấy bản thân mình còn không làm được, sao có thể đi yêu người khác đây?

Lạc Hưu Du là người tính cách lạnh nhạt, hai mươi mấy năm trước cô vẫn là người không tim không phổi như vậy, cô là người bất cứ lúc nào cũng không có ngày mai, nên mỗi ngày cô đều sống như là ngày cuối cùng được sống, cô rất rõ ràng, mình không thể đem lại tương lai cho người khác.

Nhưng mà, kết hôn sao... thật là một kí©h thí©ɧ hạng nặng.

Lạc Hưu Du cười nhẹ một tiếng, ngước mắt nhìn anh.

Rõ ràng là một ngọn đèn đã tắt, lại có thể tạo ra một loại rực rỡ khác.

“Trình tiên sinh vẫn luôn thích chơi kí©h thí©ɧ như vậy sao?"

Trình Cẩn Từ nói: “Tôi không nói đùa. Lạc tiểu thư, năm nay tôi 27 tuổi, không hút thuốc không uống rượu, không có sở thích biếи ŧɦái nào, tôi là một người rất mỏng tình, nhưng đối với em, tôi sẽ rất dài tình, gả cho tôi đi, tôi thương em mà."

Thật lâu sau, Lạc Hưu Du mới cười khẽ, lại tựa như thở than mà rằng: “Trình tiên sinh à, anh có biết anh làm vậy là phạm quy không, chao ôi!"

“Nhưng là, Lạc tiểu thư, là em cố ý trêu chọc tôi trước, tôi không phải người dễ dãi, em trêu chọc tôi rồi thì em phải phụ trách."