Quyển 3 - Chương 8

Có lẽ là do việc ngoài ý muốn của ngày hôm ấy khiến Ngụy Ngọc tâm phiền ý loạn, nên đã một tháng nay hắn không tiếp tục đến gặp Lâm Lang.

Hắn mỗi ngày vẫn bình thường thượng triều, nhưng khi về nhà liền nghiên cứu giống hoa hải đường kia.

Chỉ là thứ đồ chơi này đã trồng trong đất lâu như vậy mà còn chưa có ngoi đầu!!

Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ cách hắn làm không đúng?

Những thư tịch trân quý có liên quan tới thực vật hoa cỏ trong Vương phủ đều bị Ngụy Ngọc lật qua toàn bộ, nhưng vẫn không có cách. Hắn đành phải mặt dày hỏi thăm kinh nghiệm của một ít thợ hoa lâu năm.

Nhưng không nghĩ tới, trải qua một phen lăn lộn như vậy, bất tri bất giác hắn lại trở thành một đại sư.

Tỉ như mấy chậu hoa mẫu đơn trong phủ khiến nhóm thợ hoa bó tay không có cách nào làm hoa mọc nhiều cánh, Ngụy Ngọc lại lập tức nhìn thấy điểm mấu chốt.

Coi như sau này mình không thể làm Vương gia, trồng một ít cây cỏ hoa lá cũng có thể tự nuôi sống bản thân. Ngụy Ngọc thầm nghĩ.

Mẹ nó đều là do tiểu trứng thối kia ép thành như vậy!

Ngụy Ngọc thất thần vuốt ve xuôi theo chậu hoa ánh màu kim tuyến.

Cũng không biết tiểu trứng thối không tim không phổi kia hiện giờ đang làm gì?

-

Lại nói Lâm Lang đang làm gì?

Đương nhiên là vuốt lông cho chó... à không đúng, vuốt lông cho nam nhân của nàng rồi.

Hoàng đế bệ hạ anh tuấn xụ mặt, "Ngụy Vương tên kia hình như rất để ý nàng."

Kỳ thật trong lòng của hắn hối hận, sớm biết rằng như vậy, thì hắn không nên đồng ý phương án của Lâm Lang, để nàng đi tiếp cận Ngụy Vương!

Mặc dù Ngụy Sâm biết Lâm Lang sẽ không có khả năng thích tên kia, nhưng chính là khó chịu, đồ của mình lại bị một con sói nhớ thương, bực mình!

Trong cơn khó chịu, hắn đem tay của nữ nhân kéo lại, ngao ô một tiếng, cắn xuống một chỗ không ngừng.

Trên cánh tay trắng tuyết tức khắc lưu lại một dấu răng đỏ thẫm.

Lâm Lang: "..."

Hắn thật là cẩu đúng không? Cái tính tình hở một tí liền cắn người này quả thật là rất muốn ăn đòn!!

Ngụy Sâm vừa lòng.

Ừm... trên người nàng đã được đánh lên dấu ấn của riêng trẫm, người ngoài không thể mơ ước.

Sau đó hắn suy nghĩ một chút, quyết định tiếp tục dỗi tới tình địch.

"Nghe nói Ngụy Ngọc mỗi ngày trở về liền đùa nghịch viên hạt giống nhỏ kia, hắn ta đường đường là Vương gia của Đại Ngụy, lại còn muốn làm thợ hoa hay gì?! Tục tằng! Quá tục tằng!" Ánh mắt của hắn tràn đầy khinh thường.

Lâm Lang mỉm cười, "Thợ hoa không tốt sao? Theo ý của ta nha, nam nhân mà hiểu được trồng hoa càng có tình thú."

"..."

+10 000 điểm bạo kích.

Nam nhân trầm mặc một lúc.

Sau đó, hắn thâm trầm một khuôn mặt, chậm rãi mở miệng.

"Trẫm... thật ra cũng rất hiểu về kỹ thật gieo trồng."

Ừ, ngày mai thượng triều phải phân phó cho Tiểu Nguyên Bảo đi ra ngoài thu về mấy thợ hoa đứng đầu mới được!

Hoàng gia kỳ thật cất giữ không ít điển tịch về trồng hoa làm ruộng, tất cả đều dọn đến Ngự thư phòng của hắn đi!

Hắn hiện tại không biết, không có nghĩa là về sau cũng sẽ không biết, đúng không?

Vì thế Hoàng đế bệ hạ đúng lý hợp tình mà nói, "Nếu trong lúc trồng hoa nàng có cái gì không hiểu, trực tiếp hỏi trẫm là được rồi!"

Chà.. tuyên thệ này còn rất to lớn vang dội.

"Bệ hạ còn hiểu biết về trồng hoa nữa sao? Người thật thông minh."

Lâm Lang cười với hắn, ý vị thâm trường.

Ha hả, còn trồng hoa?

Hoàng đế là muốn làm phân bón hoa của nàng à?

Nhớ lần trước nam nhân ngu xuẩn này hưng phấn chạy tới đây, nói muốn tưới nước cho hải đường của nàng, cho nó cảm thụ được cái gì gọi là "Đế vương chi ân" [ân nghĩa của vua]. Kết quả thì sao? Khiến mấy chậu cây ngập úng cũng không nói, bị nàng bắt được lại giả chết, đem toàn bộ trách nhiệm đẩy cho Tiểu Nguyên Bảo từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện.

Bất quá, nam nhân ấy mà, đến chết cũng sĩ diện, khen hắn một chút thì tốt rồi.

"Vậy sau này tất cả hoa của thần thϊếp đều nhờ vào Bệ hạ."

Lâm Lang ngọt ngào mà khảy tóc của hắn.

Nam nhân được "vuốt lông" quả nhiên rất cao hứng, lúc trước hắn còn muốn "hỏi tội", giờ lại bị dăm ba câu của Lâm Lang chuyển đề tài, hứng thú dạt dào đàm luận cùng nàng về những "tâm đắc" trồng hoa làm ruộng của Hoàng gia, muốn biểu lộ rõ ràng bản thân hắn "rất có kinh nghiệm".

-

Thoắt cái đã một tháng trôi qua, hải đường mà Ngụy Ngọc tâm tâm niệm niệm vẫn còn chưa nở.

Nam nhân đang cầm chậu hoa, ủ rũ đứng trước mặt Lâm Lang.

Hôm nay Quý Phi mặc bộ váy gấm phết đất màu xanh ngọc phá lệ động lòng người, vành tay mảnh khảnh đeo hoa tai màu tím đong đưa, phảng phất như hoa ảnh mùa xuân đều dừng ở đầu vai của nàng.

"Ta... ta thất bại."

Không biết vì cái gì, Ngụy Ngọc không khỏi có chút hổ thẹn.

Lâm Lang đã thưởng thức đầy đủ sự mất mát hiện lên trên mặt hắn, mới chậm rì rì mà nói, "Nếu mà ngươi thật sự làm hoa mọc được, vậy thì thật thần kỳ."

Nghe một câu như thế, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu.

"Đó là một hạt giống chỉ để ngắm, đẹp mắt, nhưng lại không có sinh mệnh." Nàng nghiêng người nhìn hắn, làn thu thủy ẩn ẩn trong xanh, "Cái này mà ngươi cũng nhìn không ra, Ngọc ca ca thật sự quá ngu ngốc rồi!"

Ngụy Ngọc: "..."

Cho nên hắn lại bị tiểu trứng thối này chơi một vố đúng không?

Khuôn mặt nhỏ thanh lệ kia đột nhiên thò lại gần, "Ta nói nha, tại sao Ngọc ca ca lại thành thật như vậy? Ngươi có thể tìm đại một cây hải đường tới để qua loa lấy lệ ta mà."

Dù sao thì âm hiểm xảo trá mới đúng là sở trường của nam chủ!

Ngụy Ngọc nín thở.

Con ngươi của nàng đen nhánh, tựa như hai hạt Minh Châu sáng loáng đẹp đẽ, từ đầu chí cuối thanh triệt như nước.

Đúng vậy, tại sao chứ?

Hắn hoàn toàn có thể lừa nàng, hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn một chút, sau đó thoát khỏi nàng, thoát khỏi gia hoả làm hắn tâm thần không yên.

Nhưng hắn, vậy mà không có.

Như là lung lay đi lại bên bờ huyền nhai, không cẩn thận một chút cũng sẽ tan xương nát thịt.

Chỉ là phong cảnh bên kia huyền nhai quá đẹp, đẹp đến mức khiến tầm mắt của hắn không thể chuyển dời.

Ngụy Ngọc khó được thất thần.

Lâm Lang lại đoan trang ngồi trở về, thận trọng cười nói, "Xét thấy sự thành thật của ngươi, chuyện thứ hai này ta cho ngươi thông qua."

"Vậy đa tạ nương nương giơ cao đánh khẽ." Hắn miễn cưỡng mà cười, nhìn khuyên tai đong đưa khi nàng vô ý quay đầu, phảng phất như là bàn đu dây, ngây thơ vừa mỹ lệ.

"Một chuyện cuối cùng..."

Nàng thần bí mà cười, cười đến trái tim Ngụy Ngọc căng thẳng.

Thật xinh đẹp.

Đây là ý niệm đầu tiên của hắn.