Quyển 3 - Chương 7

Màn đêm buông xuống, Ngụy Vương phủ gà bay chó sủa.

Nghe nói tên cáo già kia hôn mê suốt ba ngày.

Biết ngươi trôi qua không tốt, ta liền vui vẻ.

Lâm Lang nghe xong tin tức mà Nguyên Bảo bẩm báo, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Thời điểm nam nhân lại một lần nữa gϊếŧ qua là giờ Ngọ ngày hôm sau, lúc ấy Lâm Lang đang lười biếng phơi nắng, khuôn mặt nhỏ hơi hơi ửng hồng, trông khí sắc vô cùng tốt.

"Nói đi, chuyện thứ hai là gì?"

Hắn hiện tại chỉ nghĩ nhân lúc còn sớm thoát khỏi cái sát khí hình người này.

Lâm Lang giật mình nói, "Ta bảo ngươi làm chuyện thứ nhất khi nào?"

Ngụy Ngọc: "..."

Nhẫn nại, hắn phải nhẫn nại.

Mục đích của nữ nhân này là muốn chọc tức Bổn vương!

Nếu tức giận chẳng phải là rơi vào bẫy của nàng ta rồi sao?

Nam nhân hít sâu một hơi, áp xuống cơn tức không nên có vào đáy lòng, lại trở về bộ dáng Ngọc công tử phong quang tễ nguyệt*, "Vậy mời nương nương dặn dò chuyện thứ nhất."

*Phong quang tễ nguyệt: gió thì trong, trắng sáng tỏ, ý chỉ người quang minh lỗi lạc, tâm địa thẳng thắng.

Nàng ra vẻ buồn rầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó vỗ tay nói, "Ta còn chưa nghe Ngọc ca ca kể chuyện cười lần nào cả, nên nếu ngươi khiến ta vui vẻ, coi như đã hoàn thành chuyện thứ nhất!"

Ngụy Ngọc hồ nghi nhìn nàng, nàng có lòng tốt mà bỏ qua cho hắn như vậy?

Trải qua đêm hôm đó ở Ngự Hoa Viên, hắn đã triệt để hiểu thấu ý xấu của Lâm Lang, bên ngoài nhìn như yếu đuối vô tội, kỳ thật ý xấu đầy bụng!

Lúc trước hắn cũng bị bề ngoài của nàng lừa gạt rồi!

Hay tiểu trứng thối này là đang áy náy lương tâm?

Ôm một tia may mắn này, Ngụy Ngọc ho nhẹ một tiếng, bắt đầu kể lại một ít chuyện cười mà bản thân hắn biết.

Kết quả trôi qua nửa ngày, vỏ hạt dưa trong tay nàng cũng đã chất thành ngọn núi nhỏ, yết hầu của mình cũng sắp bốc khói, mà người này vẫn là mặt đơ không có biểu tình, chưa từng tươi cười dù chỉ một chút!

Lâm Lang lau khô ngón tay: "Thật là đáng tiếc mà, Vương gia, công lực kể truyện cười của ngài thật sự là..." Nàng che lại khoé miệng, "Cũng không biết tại sao các vị tiểu thư kia lại nói ngài dí dỏm hài hước, hay là ngài đưa bạc cho các nàng?"

Ngụy Ngọc: "..."

Cái này có chút quá phận rồi, không cười thì thôi, đã vậy còn châm chọc hắn!!

-

Sau khi trở về Vương phủ, Ngụy Ngọc lập tức gọi thủ hạ thu thập các loại truyện cười trong dân gian, càng kỳ quái càng tốt.

Hắn không tin mình lại trị không được nữ nhân này!

Phùng Tư Tư vài lần thấy được hắn trộm trốn trong phòng, lầm bầm lầu bầu luyện tập kể truyện cười, còn tưởng rằng nam nhân này học xong sẽ kể cho mình nghe, nên vui mừng trong lòng mà chờ đợi.

Ai ngờ rằng, tất cả việc làm của hắn chỉ là muốn làm cho vị Quý phi kia vui vẻ mà thôi!

Khăn rơi xuống đất, ánh mắt Phùng Tư Tư ngây dại mà nhìn một màn trong đình hóng gió kia.

Quý Phi một thân váy dài tơ lụa thêu cành hải đường, lười biếng dựa vào lan can, tựa như nghe được chuyện gì buồn cười, cười hết sức vui vẻ, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất. Nam nhân tay mắt lanh lẹ tiến lên một bước tiếp được nàng.

Lâm Lang thuận thế tựa vào trước ngực Ngụy Ngọc, cười đến chảy ra nước mắt.

"Buồn cười đến vậy à?" Ngụy Ngọc bất đắc dĩ mà nói.

Đây bất quá chỉ là một truyện cười nho nhỏ, vậy mà không nghĩ tới người vốn luôn banh mặt đột nhiên lại cười, hắn vẫn còn có một loại cảm giác "được yêu mà sợ" đây này.

Nàng cười rộ lên thật là đẹp mắt, mày liễu cong cong, miệng nhỏ mượt mà đỏ tươi, giống như quả anh đào trên cành, khiến người ta muốn cắn một ngụm.

Đặc biệt là nàng đang ở trong ngực mình cười đến hoa chi loạn chiến*, không cảnh giác chút nào, ngây thơ giống như đứa trẻ.

*Hoa chi loạn chiến: 花枝乱颤 cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên.

Giải thích: Thành ngữ để hình dung trạng thái khi phụ nữ cười lớn, nhất là phụ nữ có chút phóng túng, phóng đãng.

Ngụy Ngọc hoảng hốt nhớ tới, thanh mai của hắn, kỳ thật cũng chỉ mới mười lăm tuổi, mặt mày vẫn còn non nớt, chưa có nẩy nở, hắn lại nhẫn tâm đánh ngất nàng, thay thế Phùng Tư Tư mà đưa cho tên bạo quân kia.

Trên ý nghĩa nào đó, là hắn hủy hoại nàng...

Huỷ hoại sự ngây thơ và trong sạch của một thiếu nữ.

Hắn thích Phùng Tư Tư là thật, nhưng không biết tại sao hắn lại đau lòng một nữ tử khác, mà nữ tử này lại là quân cờ mà hắn vứt bỏ.

Lần thứ hai Ngụy Ngọc về phủ, lòng đầy trĩu nặng.

Phùng Tư Tư trốn ở trong phòng, nghe nói là khẩu vị không tốt, hắn cũng không có tâm tư để ý, phân phó hạ nhân chiếu cố Vương phi cho tốt, rồi đi đến thư phòng.

-

Ngày hôm sau, hắn đến sớm, Lâm Lang vừa tới, cười nói, "Xem ra Ngọc ca ca thật sự muốn sớm thoát khỏi người phiền phức như ta."

Hắn mở miệng muốn nói, không phải.

Chỉ là không biết vì sao, muốn sớm một chút gặp nàng mà thôi.

Nhưng nói như vậy không khỏi quá ái muội, nàng là nữ nhân của ca ca, là tẩu tử của hắn.

"Còn chuyện thứ hai, nơi này của ta có một loại hoa hải đường trân quý, là bệ hạ tặng cho ta, trong một tháng, nếu ngươi có thể làm nó nở hoa, tính ngươi qua cửa."

Nàng mở ra lòng bàn tay trắng nõn, hạt giống kia lộ ra ánh sáng lưu ly.

Ngụy Ngọc nhấp môi, duỗi tay lấy nó.

Đối phương lại nhanh chóng nắm lòng bàn tay lại, nghiêng đầu nhìn hắn, một bộ dáng nghịch ngợm như muốn nói "ta không cho ngươi lấy đi đấy thì sao".

Ngụy Ngọc: "..."

Tính cách người này càng ngày càng trẻ con.

Ngó quanh thấy bốn phía cũng không người, hắn tiến lên một bước, đem tay vòng ra phía sau đối phương.

Lúc này hai người dựa vào rất gần, hắn loáng thoáng ngửi được mùi hương trong tóc. Trâm cài tóc xinh đẹp theo hành động trốn tránh của nàng mà lung lay, tiếng châu ngọc va chạm thanh thúy rung động.

Nàng hoạt bát như Ngư Nhi, cũng không trườn không tiến, chỉ là giảo hoạt xuyên qua chỗ hở của hắn. Ngụy Ngọc bị nàng trêu chọc vài lần, cũng bực bội, dứt khoát ôm lấy nàng, bắt đầu lục soát đồ vật trên người.

Lâm Lang tựa con thú nhỏ mà ô ô vài tiếng, "Ngươi làm ta đau."

"Xin, xin lỗi!"

Nam nhân mới ý thức được hành vi vừa nãy của bản thân rất giống lưu manh, khuôn mặt tuấn tú đỏ hồng mà buông người ra, lòng đầy lửa nóng, xúc cảm mềm mại kia còn lưu lại trong lòng bàn tay.

"Ta đây đi về trước!"

Chiếm tiện nghi của cô nương người ta, hắn cơ hồ là chạy trối chết.

Có lẽ hắn còn chưa nhận thức được, cán cân trong lòng hắn đang chậm rãi nghiêng về phía Lâm Lang.

Động tâm với quân cờ, cũng không phải là một chuyện vui vẻ gì đâu.

Lâm Lang cúi đầu cười khẽ.