Chương 15: Mưu tính

Nhiễm Tình ở đầu dây bên kia không ngờ Trương Bân Bân nói chính xác người mà cô đang ám chỉ đến.

Một tia kinh ngạc lóe lên dưới đôi mắt xinh đẹp của cô, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi.

Ngẫm lại, người đứng sau có thân phận cao quý hiển hách, làm sao có thể để một người không rõ thân phận ở bên cạnh mình.

Tất nhiên anh ta sẽ điều tra thân phận của cô.

"Đúng!"

Nghe thấy đầu bên kia xác nhận, một lúc lâu sau Trương Bân Bân mới lên tiếng.

Rõ ràng là Nhiễm tiểu thư không chỉ là bình hoa di động.

Buổi sáng ở công ty, khi nhìn thấy Hách tiên sinh, sau gáy anh có hai vết cắn với độ nông sâu khác nhau mà cổ áo không che được.

Chỉ cần Nhiễm Tình sẵn lòng, chuyện vặt vãnh này không cần thông qua Hách tiên sinh, anh ta cũng có thể giải quyết, chỉ bằng một cuộc điện thoại.

"Nhiễm tiểu thư muốn tôi giải quyết như thế nào? Hay là cô có ý kiến cần tôi hợp tác?"

Nhiễm Tình nói suy nghĩ của mình với đối phương, bên kia nói đã biết, sẽ làm theo những gì cô nói.

Nhiễm Tình cúp điện thoại, trong mắt hiện lên một chút chua xót.

Cô thực sự đã bán mình ra ngoài!

Nghĩ đến hai năm tới, một tương lai mịt mù!

Cô cố gắng giải tỏa tâm trạng trong khoảng nửa giờ.

Sau đó, cô thay một chiếc váy mỏng màu đen dài đến mắt cá chân với một đôi giày bệt bằng da.

Cô mở cửa ký túc xá bước ra ngoài.

Hàn Tuấn đứng dưới lầu ký túc xá nữ, một vài tàn thuốc được ném trên mặt đất bên cạnh anh ta.

Thấy cô đi xuống, anh ta vứt điếu thuốc trên tay xuống đất, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, vội vàng chào hỏi.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo của Nhiễm Tình, anh ta không thể không nịnh nọt.

"Tình Tình."

Anh ta vươn tay muốn ôm vòng eo thon thả của cô.

Tuy nhiên Nhiễm Tình đã tránh đi.

Sau khi cô né tránh, Hàn Tuấn rút bàn tay của mình về.

Hẹn hò với cô nửa năm, đừng nói đến hôn, anh ta có thể đếm được số lần nắm tay, nói ra ai mà tin nổi!

Chỉ cần hôm nay Nhiễm Tình ngủ với một vài nhà đầu tư, anh ta sẽ nhận được tiền từ những ông lớn đó.

Chờ Nhiễm gia hoàn toàn sụp đổ, từ nay về sau Nhiễm Tình còn cái gì để mà cao ngạo?

Dù cô bị mấy lão già chơi đùa là do anh ta, bản thân cũng muốn biết ơn cô, nhưng không có nghĩa anh ta để cô muốn làm gì thì làm.

Cả hai đến bãi đậu xe rồi lên xe.

Hàn Tuấn lấy ra một chai nước, vặn nắp đưa cho Nhiễm Tình, nói.

"Em uống chút nước đi, trước tiên nghỉ ngơi, đến nơi anh sẽ đánh thức em."

Nhiễm Tình không nhận nước mà Hàn Tuấn đưa, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu bình tĩnh nói.

"Em mới uống nước anh đưa, bây giờ em không khát."

Nghe cô nói đã uống chai nước kia, Hàn Tuấn vui vẻ gật đầu, thu tay về, vặn nắp chai nước khoáng rồi đặt về chỗ cũ.

Anh ta khởi động xe rồi lái ra ngoài.

Sau gần nửa giờ di chuyển, xe đỗ trước cổng một khách sạn năm sao.

Hàn Tuấn đưa Nhiễm Tình đi qua sảnh một cách dễ dàng, lấy thẻ phòng đã được cấp trước, đi thang máy lên tầng 18, một dãy phòng sang trọng.

Hàn Tuấn dùng thẻ mở cửa một phòng, anh ta chỉ đứng ở cửa không đi vào.

"Tình Tình, anh cảm thấy tâm trạng của em không tốt, bây giờ em vào nghỉ ngơi một chút, tối nay chờ các nhà đầu tư đến, chúng ta tới phòng họp đàm phán."