Chương 2-3

Sáng sớm mới bảy giờ, Nhan Tập Ngữ nghe tiếng gõ cửa thì khoác áo ngoài mơ mơ màng màng chạy ra mở cửa. Cô vừa mới trở về sẽ không có khả năng mới sáng sớm có người đến gõ cửa, trừ phi..."Đã trở về sao không nói cho anh biết?" Ngoài cửa là Từ Ngạn Ninh, một thân quần áo trắng vẫn như lần đầu gặp gỡ của sáu năm trước rất nhẹ nhàng và sạch sẽ.

Không biết là vì tính khí lúc rời giường hay là vì nhìn thấy không phải là người mà cô muốn gặp nên cô uể oải tựa lên tường hỏi: "Làm sao anh biết em ở đây?" "Tình cờ có người nhìn thấy em ở đây."

Nhan Tập Ngữ châm chọc nói: "Làm sao còn có người nhớ ra em?"

"Tập Ngữ"

"Anh, Úc Cẩn cũng ở đây anh xuống lầu khách sạn trước chờ em tí em xuống ngay."

Từ Ngạn Ninh biết bất tiện nên đồng ý, vừa đi đột nhiên quay đầu lại nói: "Đã trở về sẽ không lại đi nữa!"

Giọng nói của hắn tràn đầy lo lắng nhưng Nhan Tập Ngữ lại cảm thấy không thoải mái khóe miệng giật giật nói: "Đã trở về thành phố A, em không nghĩ tới có thể thoát khỏi tầm mắt của Từ gia." Từ gia là nhà giàu nhất thành phố A mà Khang thị mạng lưới thông tin lại đứng đầu. Cô đã trở về và không nghĩ tới sẽ tránh. Từ Ngạn Ninh nghe ra chế nhạo trong lời nói của cô nhưng cuối cùng vẫn không nói gì xoay người rời đi.

Úc Cẩn nghe thấy động tĩnh đã tỉnh giấc, thấy Nhan Tập Ngữ trở lại giường liền nói: "Tao thấy người anh trên danh nghĩa này vẫn còn rất quan tâm mày nha."

Nhan Tập Ngữ nhún vai: "Mày cũng biết tao chỉ mong không có bất kỳ quan hệ nào với người của Từ gia mà."

"Nhan tiểu thư mày đừng quên trên danh nghĩa Từ Thiếu Khang vẫn là cha dượng của mày." Khóe miệng Nhan Tập Ngữ cứng đờ, có một số việc Úc Cẩn không biết rõ nên cô cứ làm như là chưa nghe thấy gì cả.

Từ Ngạn Ninh xuống dưới lầu khách sạn, ngồi trên sô pha tiện tay cầm một tờ báo liếc nhìn.

Một nữ nhân viên nhìn thấy hắn, hai mắt tỏa sáng, bước nhanh đến hỏi han ân cần: "Từ thiếu ngày muốn dùng gì?" "Không cần."

Nữ nhân viên vẫn tiếp tục nói: "Khách sạn của chúng tôi có các món ăn sáng vừa dinh dưỡng lại phong phú, hơn nữa..." Từ Ngạn Ninh mắt cũng không nâng lên ngữ khí lạnh lùng: "Cách xa ta một chút."

"..." Nhân viên nữ vừa xấu hổ vừa thẹn trở lại chỗ trong miệng vẫn lầm bầm oán giận, là ai nói Từ thiếu ôn hòa lại phong độ?