Chương 3-1 Tia lửa bay khắp nơi

Từ Ngạn Ninh mở cửa ghế phụ ý bảo Nhan Tập Ngữ ngồi vào trong nhưng cô lại mở cửa ghế sau cùng Úc Cẩn ngồi ở phía sau. Từ Ngạn Ninh tay cứ như vậy rơi ở giữa không trung, hơi lúng túng cười khổ một tiếng mà quay trở lại ghế điều khiển.

Dọc đường đi trong xe yên tĩnh nặng nề, thỉnh thoảng chỉ nghe được âm thanh nói chuyện phiếm của Nhan Tập Ngữ và Úc Cẩn. Hoàn toàn phớt lờ đi sự tồn tại của Từ Ngạn Ninh, ngay cả khi họ muốn ăn ở đâu, ăn cái gì cũng không ai đề cập đến.

Từ Ngạn Ninh cũng không hỏi Nhan Tập Ngữ muốn ăn cái gì, bởi vì hắn tự tin bản thân hiểu rất rõ khẩu vị của Nhan Tập Ngữ.

Xuyên qua kính chiếu hậu, hắn nhìn thấy đôi mày thanh tú của Nhan Tập Ngữ nhăn lại, hơi không kiên nhẫn. Hắn biết cô không muốn gặp lại người của Từ gia, nhưng dù sao cô cũng quay trở lại, chịu trở về, chịu gặp hắn là tốt rồi.

Úc Cẩn và Từ Ngạn Ninh chỉ là gặp nhau mấy lần nên cũng không quá quen thuộc, cô len lén kề tai nói nhỏ với Nhan Tập Ngữ: "Chúng ta muốn đi đâu ăn sáng?"

Cô cứ nghĩ là sẽ ăn sáng ở khách sạn nhưng nhìn điệu bộ của Từ Ngạn Ninh tựa như là đã có sự sắp xếp.

"Chuyện này có còn quan trọng không?" Úc Cẩn bị lời nói của Nhan Tập Ngữ làm cho nghẹn lời, cô cảm thấy một năm qua ở một phương diện nào đó hình như Tiểu Ngữ đã thay đổi, như là thái độ của Tiểu Ngữ đối với Từ Ngạn Ninh.

Người sáng suốt nhìn vào đều biết Từ Ngạn Ninh thích Nhan Tập Ngữ nhưng Tập Ngữ luôn coi hắn là anh đều này cô biết rất rõ. Tập Ngữ đối với Từ Ngạn Ninh tuy không thân thiết nhưng cũng không mất đi sự lễ phép. Hiện tại, cô phát hiện Tiểu Ngữ đối với Từ Ngạn Ninh là tránh né, phiền chán, không kiên nhẫn.

Phong cảnh ngoài cửa sổ ngày càng quen thuộc, Nhan Tập Ngữ đoán không lầm…

"Tới." Từ Ngạn Ninh dừng xe, quay đầu nhìn hai nữ nhân ngồi phía sau, tầm mắt dừng trước mặt Nhan Tập Ngữ nhưng trên mặt cô không có lấy một biểu cảm nào.

Bọn họ tới chính là nhà hàng Thịnh Nguyên. Đây là nơi trước đây cô và Lâm Chấp thường xuyên đến đây ăn bữa sáng. Nơi đây nổi tiếng nhất với hai món ăn là bánh bao hấp Thượng Hải và mỳ vằn thắn tôm tươi.

Nhan Tập Ngữ đứng trước cửa hơi ngẩn ra đã một năm rồi không ăn bánh bao Thượng Hải thật là nhớ mùi vị của nó.

Úc Cẩn hỏi: "Sao không đi vào?”

Từ Ngạn Ninh nghe câu hỏi quay đầu lại cười nói: "Không phải em thích nhất ăn ở nhà hàng này sao?"