Chương 10.2: Đưa nước, cầm áo khoác

Chung Linh a lên một tiếng, nghi hoặc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trì Thanh Chước đang cởϊ áσ khoác của mình ra, kéo hai cánh tay xuống, đem cả điện thoại giao cho Chung Linh: "Giúp tôi cầm một lúc."

Nói xong, không đợi Chung Linh trả lời, anh đi thẳng vào sân bóng.

Chung Linh cầm áo khoác và điện thoại di động của anh trên tay, cảm giác như đang cầm một vật nóng và nguy hiểm.

Khi Trì Thanh Chước tự nhiên cởϊ áσ khoác của mình ra rồi ném nó cho cô gái lạ bên cạnh, sự ngạc nhiên của những người xung quanh sân bóng không có chút nào muốn che giấu.

Tai Chung Linh càng đỏ hơn, ngón tay nắm chặt áo khoác, cúi đầu, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu, không dám ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của những người đang nhìn chằm chằm mình.

Châu Quân nhìn thấy Trì Thanh Chước và Chung Linh vừa rồi đứng cạnh vạch kẻ trên sân bóng, sau đó đợi cô gái ngẩng đầu lên mới thấy đây chính là em gái đến tìm Trì Thanh Chước ở cửa lớp lần trước.

Châu Quân tặc lưỡi hai tiếng, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào vai Trì Thanh Chước, miệng lẩm bẩm: "Cừ thật, cậu đã thu phục được em gái đó rồi."

Trì Thanh Chước chỉ mặc một chiếc áo phông màu xám nhạt, khi nghe thấy Châu Quân trêu chọc, anh chỉ quay lại nhìn, Châu Quân lập tức xấu hổ rút tay lại, lẩm bẩm một mình: "Còn không cho người ta nói."

Chỉ là một trận đấu giải trí, bên cạnh sân vẫn có rất nhiều người theo dõi, cũng có rất nhiều người thật sự muốn tới xem nhưng cũng có những người tới góp vui.

Mà Chung Linh lại là người cảm thấy lo sợ bất an nhất trong đó.

Cô không quen với ánh mắt đánh giá mình của người khác, giống như một món đồ được quan sát qua tủ kính, mang theo cảm giác đánh giá và so sánh.

Nhưng không có cách nào, đôi mắt đó lúc đầu tập trung vào Trì Thanh Chước, sau khi Trì Thanh Chước rời đi, giờ đều chuyển sang người cô.

Sau lưng giống như có rất nhiều gai nhọn.

Mọi chuyện trở nên tốt hơn một chút khi Trì Thanh Chước thực hiện cú ăn ba, trên sân vang những tiếng reo hò phấn khích.

Chung Linh theo âm thanh nhìn về phía Trì Thanh Chước, chỉ thấy mái tóc đen của anh tung bay, cơ bắp cánh tay cuồn cuộn, săn chắc, có những đường gân nhàn nhạt nổi lên. Dù có khoảng cách nhưng Chung Linh vẫn cảm nhận được sức mạnh mãnh liệt trong anh.

Trì Thanh Chước quay lại nhìn về phía Chung Linh, bắt gặp ánh mắt mơ hồ và ngốc nghếch của cô, khóe miệng anh nhếch lên, tiếp tục chuyên tâm vào trái bóng.

Thân hình của chàng trai trẻ trông có vẻ gầy gò, nhưng trong trận đấu trên sân, có thể là uyển chuyển hoặc tấn công dữ dội, hoặc phối hợp khéo léo, ẩn chứa tiềm năng bùng nổ vô hạn.

Khi trận đấu kết thúc, má của Trì Thanh Chước đẫm mồ hôi, khi anh đến gần Chung Linh, trên người mang theo một luồng khí nóng chưa khai mở, hơi thở quen thuộc xông vào xâm chiếm cơ thể Chung Linh như thể anh đã tìm thấy vật chủ của mình.

"Nước." Trì Thanh Chước nói.

Chung Linh tỉnh lại, hốt hoảng đưa chai nước khoáng trên tay cho Trì Thanh Chước.

Ánh chiều tà của mặt trời lặn vào mùa xuân chiếu lên một màu vàng nhạt, Trì Thanh Chước đứng ngược ánh sáng, vặn vòi nước, ngẩng đầu lên và rót chất lỏng trong suốt vào miệng.

Mồ hôi từ từ trượt xuống tóc mai. Hầu kết không ngừng lên xuống. Âm thanh phập phồng của l*иg ngực ngày càng dữ dội, như thể sắp nổ tung l*иg ngực.

Hô hấp của Chung Linh trở nên dồn dập, lập tức quay đầu đi không nhìn anh.