Chương 11.2: Lau mồ hôi

Sau khi lau xong, Chung Linh nói: "Được rồi."

Cô vo hai chiếc khăn giấy thành những viên tròn rồi nắm vào trong lòng bàn tay, Trì Thanh Chước xòe lòng bàn tay ra: "Đưa cho tôi."

Chung Linh ý thức được thứ mà anh đang nói đến, a lên một tiếng rồi đem nó đặt vào trong lòng bàn tay anh, sau đó thấy Trì Thanh Chước cầm nó trong lòng bàn tay rồi ném nó vào thùng rác khi anh đi ngang qua.

Ở sân vận động, khi hai người rời đi, lập tức bùng nổ những lời thảo luận.

"Tôi đi, cô gái vừa rồi là ai?"

"Có phải bạn gái không?" Các đồng đội chơi cùng nhau trên sân tò mò hỏi Châu Quân.

Châu Quân nheo mắt nhìn những người đồng đội đang tò mò: "Nếu không thì sao."

Tin tức giống như có cánh, lan nhanh như cháy rừng, dội bom sân vận động.

Một số "khán giả góp vui" đang theo dõi trên sân vận động nhìn thấy bóng dáng hai người đi cạnh nhau, có người ghen tị bất mãn, có người khinh bỉ, có người bực bội.

Chung Linh có vẻ ngoài xinh đẹp, chắc chắn không thể đạt đến cấp độ của một đại mỹ nhân, nhưng khí chất không gần gũi với người lạ của Trì Thanh Chước lại biến mất khi ở bên cạnh Chung Linh, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy thả lỏng.

Chung Linh nghĩ mình tới đây giao nước rồi có thể lập tức trốn đi, nhưng cô không ngờ rằng Trì Thanh Chước ở nơi có nhiều người như vậy, đem toàn bộ đồ của mình đưa cho Chung Linh.

Chung Linh cảm thấy bất an, vì sự soi mói không chút kiêng kỵ của người lạ khiến cô không yên tâm, cô nóng lóng muốn quay trở về cái mai rùa của mình.

Đi theo sau Trì Thanh Chước, sau khi anh rửa tay một cách có trật tự, Chung Linh lập tức trả lại áo cho anh, muốn chuồn đi.

Trì Thanh Chước nắm lấy cánh tay của cô kéo lại không cho cô đi: "Sao cậu lại chạy nhanh như vậy?"

Chung Linh chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Bạn học của tôi... Vẫn đang đợi tôi về ăn cơm."

“Đi cùng tôi."

Đầu Chung Linh lập tức dấy lên một hồi chuông cảnh báo, càng muốn rút tay về.

Trì Thanh Chước nắm lấy đầu ngón tay của cô, nhìn Chung Linh, chậm rãi và nhẹ nhàng nói: "Sao vậy?"

Chung Linh lắc đầu, không nói lời nào.

Trì Thanh Chước lên tiếng: "Vậy tại sao cậu lại không muốn đi ăn cùng với tôi?"

"Tôi. . . Hôm nay tôi có hẹn với bạn học."

"Ồ, vậy thì ngày mai có thể chứ?"

Chung Linh không trả lời.

Trì Thanh Chước nâng cằm Chung Linh lên, nhìn gò má trắng nõn, đôi mắt hạnh ngây thơ của cô, đầu ngón tay không ngừng vuốt ve trên mặt cô.

Không muốn để người đi.

Chung Linh nuốt nước bọt, trong tầm mắt đen của anh chỉ có thể gật đầu.

Lúc này khóe miệng Trì Thanh Chước mới nhếch lên: "Được, chúng ta quay về đi."

Chung Linh cúi đầu, bỏ trốn khỏi hiện trường.