Chương 12.1: Thân mật

Khi Chung Linh chạy trở lại lớp học, bên trong có một số bạn học đang chơi đùa, nhưng cũng có một số đang học, trong khi Hồ Nguyệt đang đọc một cuốn tiểu thuyết vô cùng thích thú.

Chung Linh quay trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, Hồ Nguyệt thấy cô trở về, không nhịn được hỏi cô: "Cậu đi đâu vậy? Mấy ngày nay đột nhiên mất tích không nhìn thấy bóng dáng cậu đâu."

Chung Linh đặt đồ lên bàn, lẩm bẩm: "Tớ cảm thấy hơi chán nên ra ngoài đi dạo một lúc."

Hồ Nguyệt đặt cuốn tiểu thuyết xuống: "Oa, cậu đi tản bộ cũng không nói với mình một tiếng, cậu thay đổi rồi."

Vì là buổi chiều thứ tư cuối cùng, tất cả giáo viên đều đi họp nên về cơ bản học sinh được tự do đi lại. Đây cũng là lý do tại sao Trì Thanh Chước và những người khác có thể chơi ở sân bóng.

Chung Linh không biết phải trả lời câu hỏi của cô ấy như thế nào, vì vậy có chútlo lắng nói: "Không có... Tớ vừa đến chỗ căng tin mua ngòi bút, quên không nói với cậu."

Thấy vậy, Hồ Nguyệt chỉ đáp lại một tiếng.

Sau giờ học, cả hai cùng nhau đi ăn bên ngoài trường. Hồ Nguyệt không kiêng ăn bất cứ thứ gì, khi nhìn thấy món gà rán và chả cá được bán ở cổng trường, cô ấy lập tức có cảm giác thèm ăn, nhanh chóng kéo Chung Linh vào trong cửa hàng.

“Cô ơi, cháu muốn một miếng phi lê gà rán và hai miếng chả cá.” Hồ Nguyệt nói.

Thực ra Chung Linh không có hứng thú lắm với đồ chiên rán, nhưng sau khi mua xong, Hồ Nguyệt lại nói: “Ăn một chút đi, đã lâu không ăn rồi.”

Hồ Nguyệt dùng một thanh gỗ thon dài gắp một miếng thăn gà chấm vào tương ớt đưa qua, miếng gà rán bên ngoài có vẻ cháy giòn, còn mang theo một chút hơi nóng.

Chung Linh cau mày, không tiếp tục từ chối nữa, mỉm cười rồi nhận lấy. Sau khi chia sẻ một món ngon với Hồ Nguyệt, hai người họ lại đi ăn những chỗ khác.

Sau khi hai người ăn xong, trở lại trường học, hai người vừa đi dạo quanh sân thể dục vừa nói chuyện phiếm, sau khi ăn xong muốn tản bộ một chút.

“Ồ, tuần sau lại có kỳ thi tháng.” Hồ Nguyệt hiếm khi thở dài.

Một câu nói gợi lên nỗi buồn của hai người, thành tích của Chung Linh và Hồ Nguyệt đều không tốt, nhưng Chung Linh nhỉnh hơn Hồ Nguyệt một chút, tiếng anh và hóa sinh của Chung Linh không tệ, nhưng vì điểm kém môn vật lý và toán học, xếp hạng tổng thể chỉ ở tầm trung bình.

Chung Linh ậm ừ: "Đi thôi, chúng ta quay về học thôi."

Thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi ở trường trung học kết thúc, cả hai rời sân thể dục, quay trở lại lớp học.