Chương 12.2: Thân mật

Đợi tới khi buổi tối tự học kết thúc, Chung Linh và Hồ Nguyệt thu dọn đồ đạc về nhà, Trần Mạc cũng kịp thời đi theo phía sau Chung Linh.

“Sắp đến năm ba trung học rồi, cậu định đi tự học buổi tối quý 4 à?” Trần Mạc hỏi.

Chung Linh thật sự cũng rất muốn đi, nhưng mười rưỡi về nhà quá muộn, Chung Vân Tuệ luôn bận rộn với công việc, vì vậy cô không muốn Chung Vân Tuệ còn phải tới đón mình.

Chung Linh lắc đầu: “Quá muộn."

Hồ Nguyệt kéo cánh tay của Chung Linh, nhìn Trần Mạc nói: "Cậu cũng biết, tự học buổi tối xong về nhà cũng đã là mười rưỡi, để Chung Linh một mình về nhà có chút nguy hiểm."

Nói xong, cô ấy lại nháy mắt với Trần Mạc.

Trần Mạc lập tức trả lời: "Chung Linh, nhà tôi với cậu cùng đường, tôi có thể đưa cậu về."

Chung Linh ngẩng đầu lên nhìn Trần Mạc, nhìn thấy chàng trai trẻ trước mặt mình, lịch sự đưa ra đề nghị.

Mặc dù Chung Linh có chút động lòng, nhưng cô cũng ý thức được quấy rầy người khác là một chuyện rất không tốt, nghĩ tới đây, cô tiếp tục lắc đầu: "Không cần đâu."

Trần Mạc nhìn thấy trong mắt cô buông lỏng, tiếp tục tấn công nói: "Thật ra cũng không quá phiền phức lắm đâu, nhà của tôi còn xa hơn nhà cậu, đám người Lục Đào cũng sắp tới đó, bọn họ cũng ở trong cùng một hướng."

Chung Linh nghe được những lời Trần Mạc nói, có chút dao động: "...Thật không?"

"Thật."

Mỗi khi Chung Linh về nhà, cô dễ bị mất tập trung và hiệu quả làm việc cực kỳ thấp, nghe Trần Mạc nhắc đến điều này, Chung Linh không khỏi dao động.

Hồ Nguyệt cũng đang thu dọn bên cạnh, dùng vai huých vào vai Chung Linh: "Oa, nếu cậu định học thêm tới tối muộn, tớ cũng sẽ nói ba tớ tới đón. Dù sao ba tớ ở nhà cũng không có việc gì làm, tớ cũng có thể học thêm một chút."

Chung Linh gần như bị thuyết phục, nhưng nghĩ đến nhà, cô chỉ đáp: "Cảm ơn, nhưng có thể tôi phải về hỏi mẹ tôi một chút."

"Được, không sao."

Mấy người họ lại phàn nàn về giáo viên bộ môn, lại nói về bộ phim truyền hình gần đây nhất, nói chuyện cùng đùa giỡn suốt quãng đường đến bãi đỗ xe.

Về đến nhà đã gần 10 giờ, Chung Linh về đến nhà đã thấy Chung Vân Tuệ đang bận phơi quần áo, vết nước trên nền đá cẩm thạch vẫn còn ướt, Chung Linh đi đôi dép bông màu xanh nhạt, nói: "Mẹ, con về rồi."

Chung Vân Tuệ đứng ở trên ban công trong tay cầm chăm bông quay người lại: "Có đói bụng không, có muốn mẹ nấu bữa tối cho con không?"

Chung Linh đẩy cửa phòng của mình ra: "Con không đói, chiều nay con với bạn học cùng nhau đi ăn, thật sự rất no."