Chương 16: Có phúc

Triệu Hàm Chương nhướng mày, nhích người tới, "Huynh nói cái gì?”

Phó Đình Hàm hơi nghiêng đầu tránh đi tầm mắt của nàng, "Không có gì.”

Triệu Hàm Chương ngẩng đầu nhìn hắn, thấy lỗ tai hắn hơi đỏ, không nhịn được cau mày hỏi, "Giáo sư Phó, vết thương của huynh rất nghiêm trọng sao? Có bị sốt không?”

"Không có." Phó Đình Hàm quay về ngồi trên ghế Hồ, chuyển đề tài, "Hiện tại ta còn chưa sửa giọng nên không thể mở miệng nói chuyện được, chúng ta phải tìm cớ gì để cùng nhau luyện tiếng Nhã đây?”

Triệu Hàm Chương suy nghĩ một chút nói: "Chuyện này để ta lo, khi nào Phó Trung Thư hỏi ý kiến thì huynh gật đầu là được.”

"Phó Trung Thư?”

"Chính là tổ phụ hiện tại của huynh ấy." Triệu Hàm Chương nhìn Phó Đình Hàm còn đang mù tịt, "Trong trí nhớ của huynh hẳn là có chứ, đây là Tây Tấn, tổ phụ Phó Chi của huynh hiện tại là Trung Thư Giám của Đại Tấn, hai nhà chúng ta đang nghị thân.”

Vẻ mặt Phó Đình Hàm có chút kỳ lạ: “Ta và nàng?”

Triệu Hàm Chương gật đầu.

Phó Đình Hàm lẩm bẩm, "Thật là trùng hợp."

Triệu Hàm Chương gật đầu, "Là rất trùng hợp.”

Phó Đình Hàm hơi sửng sốt sau đó rồi mặt đỏ bừng, hơi không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác, "Nàng..."

Hắn đang muốn hỏi gì đó thì quản gia chạy vào, "Đại lang quân, lang chủ đã trở lại.”

Phó Đình Hàm nhìn về phía Triệu Hàm Chương.

Triệu Hàm Chương liền cười nói: "Ta đi bái kiến Phó Trung Thư.”

Phó Đình Hàm đứng dậy đi theo.

Triệu Hàm Chương thấy thế quay đầu nhìn hắn, "Huynh cũng đi?”

Phó Đình Hàm không nói gì, chỉ gật đầu.

Triệu Hàm Chương không từ chối, bảo vυ" già nâng nàng đi tiền sảnh.

Phó Chi vừa từ Triệu gia trở về, mới vào cửa đã nghe nói trong nhà có khách đến, Đại lang quân cùng Tứ nương của Vương gia, còn có Triệu Tam Nương cùng đến thăm Phó Trường Dung.

Phó Chi là trưởng bối, cho dù có giao tình cũng là với Vương Diễn, chứ cũng không quen biết con của ông ta, theo ông biết, Trường Dung và Vương Huyền tuổi tác cách xa nhau, cũng không chơi chung với nhau, tình bằng hữu hời hợt, chứ đừng nói chi là chuyện Phó Trường Dung hồi kinh cũng không cố ý truyền ra ngoài, ngay cả một vài bạn bè thân thiết cũng không biết.

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết vì sao bọn họ sẽ đến.

Phó Chi đi thẳng tới đại sảnh, lại không nhìn thấy Triệu Tam nương.

Vương Huyền đang ngồi xếp bằng ở dưới cửa sổ tự mình vui vẻ uống rượu, nói với muội muội đang xà quần bên cạnh: "Muội lạng tới lạng lui nửa canh giờ rồi đó, không mệt à?”

"Đã hơn nửa canh giờ rồi, huynh nói xem sao bọn họ sao còn chưa nói xong?”

"Thế không phải rất tốt sao?" Vương Huyền rất vui, "Kết thúc nhanh mới không tốt đấy, thời gian nói chuyện càng lâu, chứng tỏ bọn họ càng có hảo cảm với nhau, chàng có tình, nàng có ý, gia tộc lại đang có ý kết duyên tần tấn, thiên thời địa lợi nhân hòa, cảm động lòng người cỡ nào, sao muội không vui thay người ta hả?”

Vương Tứ nương vừa bước lên chiếu, ngồi xuống đối diện hắn, "Nhưng Phó Trường Dung bị thương ở đầu, cũng không biết tương lai sẽ như thế nào, hơn nữa hắn sao có thể so sánh được với huynh trưởng?”

Vương Huyền ho dữ dội, rượu vốn đã cay càng khiến cổ họng hắn bỏng rát, một hồi lâu mới dừng ho, "Muội, muội đừng có gán ghép lung tung."

"Huynh trưởng, huynh còn không thành thân thì không tìm được vợ tốt đâu, tuy rằng huynh có bề ngoài đẹp, lại có tài hoa, nhân phẩm cũng tốt, nhưng huynh lớn tuổi nha, Tam nương chính là ghét bỏ huynh lớn tuổi đó.”

Khóe miệng Vương Huyền đang nhếch lên liền hạ xuống, nghiêm túc nói: "Ta đây là thành thục, ai nói với các muội là huynh lớn tuổi? Tiểu nương tử không hiểu phong tình đừng nói lung tung.”

Đang đấu võ mồm, khóe mắt nhìn thấy có người đi vào, Vương Huyền vội vàng đứng dậy, sửa sang tay áo ra cửa nghênh đón, khom người hành lễ: "Phó Trung thư bình an."

Phó Chi dừng bước, mỉm cười, "Là Đại lang quân Vương gia phải không, không cần đa lễ, mau vào phòng ngồi nói chuyện."

Ánh mắt ông đảo qua trong phòng, chỉ có hạ nhân theo hầu hai bên, không khỏi nhíu mày, "Là trong nhà thất lễ, không thể chiêu đãi khách quý chu đáo, người đâu, lại pha trà dâng điểm tâm lên."

Vương Huyền vội nói: "Là tiểu tử không mời mà đến, đã thất lễ rồi. ”

Đang nói chuyện, tiền sảnh lại có người tới, Phó Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Triệu Hàm Chương đang ngồi trên liễn, mà cháu trai của ông đang mỉm cười đi bên cạnh, không biết Triệu Hàm Chương nói cái gì, mà hắn ngẩng đầu lên cười với đối phương, ánh nắng chiếu trên khuôn mặt hắn, trắng sáng như ngọc thạch dưới ánh mặt trời, cả người đều toát ra niềm vui.

Phó Chi nhìn đến sửng sờ.

Ông và cháu trai đã năm năm không gặp, lần này gặp lại, lúc khiêng trở về người đã không còn thở, thái y cũng đã bảo chuẩn bị hậu sự.

Ông không biết năm năm nay hắn ở Trường An sống thế nào, từ Trường An đến Lạc Dương lại trải qua khó khăn gian khổ như thế nào, nhưng từ khi hắn tỉnh lại, hắn liền không nói một lời, không vui không giận, cả người chỉ lộ ra cảm giác bất an, dường như rất muốn rời khỏi nơi này.

Nhiều ngày như vậy, Phó Chi lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười thuần khiết như thế trên mặt hắn.

Trong lòng Phó Chi dần dần bình tĩnh lại, rơi vào trầm tư, nếu lúc này ông đi tìm bạn già nhắc lại hôn sự, chắc có lẽ là không bị đánh đuổi ra ngoài chứ?

Phó Chi vừa nghĩ vừa cười đứng dậy.

Triệu Hàm Chương được nâng vào, nàng vội vàng muốn xuống hành lễ, Phó Chi đã vội ngăn lại, "Tam nương không cần đa lễ, người đâu, mau ôm Tam Nương lên trên giường ngồi.”

Triệu Hàm Chương vội vàng ngăn cản, "Chân của con không phải bị thương rất nghiêm trọng, hiện giờ gắng gượng cũng có thể đi được, trước mặt trưởng bối sao có thể thất lễ?"

Mọi người từ chối một hồi, cuối cùng vẫn là Triệu Hàm Chương tự mình vịn tay thính Hà di chuyển lên trên chiếu, bởi vì chân nàng bị thương, Phó Chi sai người cầm ghế đẩu đặt ở trên chiếu cho nàng ngồi.

Phó Đình Hàm tự giác ngồi xuống bên cạnh, hắn mới ngồi xuống, thấy mọi người đều quay đầu nhìn mình, hắn liền nhướng mày, nghi ngờ nhìn về phía Triệu Hàm Chương.

Triệu Hàm Chương nhỏ giọng nói: "Đây là chỗ của tổ phụ huynh, huynh ngồi đối diện ta..."

Phó Đình Hàm liền đứng dậy, xoay người đứng đối diện với nàng.

Phó Chi lúng túng cười cười với Triệu Hàm Chương, "Từ sau khi Đại lang bị thương, trí nhớ liền có chút vấn đề, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ, cho nên những quy tắc lễ nghi này cũng hơi thiếu sót, nhưng con yên tâm, đầu óc hắn không có vấn đề, những thứ này đều có thể học lại.”

Hẳn là không thành vấn đề đi, vừa rồi còn có thể nghe lời Triệu Hàm Chương...

Phó Chi xoay người mời Vương Huyền ngồi xuống, ông ngồi xuống vị trí chủ nhà.

Vương Tứ nương ngồi ở phía sau Vương Huyền, mượn thân thể ca ca nàng che chắn, rồi nháy mắt với Triệu Hàm Chương.

Trước mặt trưởng bối, Triệu Hàm Chương cực kỳ nghiêm chỉnh, coi như không phát hiện.

Nàng nói chuyện với Phó Chi bằng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Con đã nhìn thấy Phó đại lang quân trong trận hỗn chiến ở cửa thành trước đó, con còn tưởng là nhìn lầm, không nghĩ tới là Phó Đại lang quân thật sự trở về.”

Nàng nhìn thoáng qua Phó Đình Hàm đối diện, nói: "Đây cũng là duyên phận của chúng con, không khéo, con cũng bị thương ở đầu, lúc trước trí nhớ bị thiếu hụt, nhưng hai ngày nay đã dần nhớ lại một số chuyện, nghe nói Phó Đại lang quân cũng bị bệnh tương tự, không biết Phó Trung Thư có phiền nếu hai người chúng con cùng nhau chữa bệnh hay không, nói không chừng có thể chuyển biến nhanh hơn một chút.”

Phó Chi cười đến hai mắt đều cong lên, vội vàng nói: "Không để ý, không để ý." Chỉ cần tổ phụ con không để ý là được.

Phó Chi nhìn thoáng qua Phó Trường Dung, chỉ cảm thấy đứa cháu trai này có phúc, ông cười nói với Triệu Hàm Chương: Con định điều trị thế nào?"