Chương 9

Edit+beta: Pomato.

Nam Giác lập tức đứng lên đi vào phòng ngủ.

Nhóc con này rốt cuộc làm cách nào vậy? Không nói đến chuyện giường rất lớn, quan trọng là còn cao hơn nhóc con, bé xuống bằng cách nào?

Tuổi nhỏ tài cao, này là đang tập vượt ngục sao?

Hai người đến cửa phòng ngủ, quả nhiên thấy cửa mở ra một khe nhỏ.

Đẩy cửa đi vào, thanh chắn giường bị mở ra, thảm còn có dấu vết bị xê dịch, suy đoán nhóc con nhảy thẳng xuống lại càng thêm hợp lý.

Bùi Thừa Doãn và Nam Giác cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhóc con này cũng thật dũng cảm.

“Xem ra trong nhà phải lắp thêm camera thôi.”

Trước kia chỉ có hai người bọn họ nên không cần, bọn họ cũng chưa từng lo lắng có người xấu kẻ trộm dám đột nhập.

Nhưng bây giờ muốn đề phòng nhóc con chạy ra ngoài, cũng may hôm nay gặp được Bùi Thừa Doãn nên ôm bé về, nếu không may gặp phải nguy hiểm, không biết hậu quả sẽ ra sao.

Hai người lau người bé con sạch sẽ, thay quần áo, đợi bé con tỉnh dậy sẽ hỏi chuyện.

Mặc dù mới nãy bị giày vò thế nào cũng tỉnh, thế mà vừa rời khỏi vòng tay của Bùi Thừa Doãn, tiểu hồ ly bảo bảo lập tức mở to mắt.

Nhóc con vô cùng ngạc nhiên, vậy mà bé có thể yên tâm ngủ khi bố bế.

Vừa đặt xuống giường, thân thể nhạy bén phát hiện ra xung quanh thay đổi, sợ lại gặp nguy hiểm, lập tức tỉnh ngủ.

Tiểu hồ ly lật người trên giường, biểu cảm tủi thân muốn khóc.

Bùi Thừa Doãn vội ôm nhóc con lên: “Không khóc không khóc...”

May thay lại được cảm giác an toàn bao bọc, nên không khóc, chỉ rêи ɾỉ vài tiếng.

Bé con vùi đầu vào hõm vai Bùi Thừa Doãn, dùng giọng sữa nghẹn ngào nói: “... Buồn ngủ nhắm.”

Bùi Thừa Doãn vỗ nhẹ lưng của bé: “Vậy ngủ đi, cục cưng buồn ngủ thì đi ngủ.”

Nhóc con mít ướt dụi mắt: “... Muốn ba, ôm đi ngủ.”

Bùi Thừa Doãn đoán nhóc con bị dọa sợ, lần đầu tiên trở nên bám người như vậy: “Được rồi, ca ôm con ngủ, cục cưng ngủ đi.”

Đạt được mong muốn, nhóc con cuối cùng cũng yên tâm nhắm mắt, nhưng vô thức dựa vào bố của bé, nói: “Có kẻ xấu, muốn bắt con...”

“Có kẻ xấu muốn bắt con? Là kẻ xấu nào? Vừa nãy muốn bắt con?”

Không lẽ nhóc con thực sự gặp kẻ xấu bên ngoài?

Theo lý mà nói, tiểu khu bọn họ ở không có khả năng xảy ra chuyện này, nhưng chẳng may?

Nhỏ khóc mơ màng nói: “Lửa, lửa...”

Nhưng bởi vì quá buồn ngủ, nói còn chưa dứt câu bản thân đã ngủ thϊếp đi.

Bùi Thừa Doãn và Nam Giác đều không nghe rõ nhóc con muốn nói gì, nhưng nhóc con được ôm ngủ rất ngon, cho dù có lắc thế nào cũng không tỉnh.

Tiểu hồ ly bảo bảo ngủ một giấc dài đến tận bữa tối.

(Pomato)

Nếu không phải trong lúc ngủ mơ ngửi được mùi đồ ăn, đồng hồ sinh học nhắc nhở nhóc con đến giờ ăn, có lẽ nhóc con vẫn còn ngủ tiếp.

Sau khi tỉnh ngủ, đầu óc tiểu hồ ly bảo bảo cũng tỉnh táo hơn, tất nhiên, cũng quên mất những lời mình đã nói mớ.

Bởi vì ngủ trưa bỏ lỡ bữa ăn nên bữa tối nhóc con ăn như hổ đói.

Sau khi ăn xong ôm bụng nhỏ tròn vo nằm trên ghế sa lon, không thể động đậy.

Lúc ăn cơm phụ huynh không nói gì, đợi sau khi ăn cơm xong, Nam Giác và Bùi Thừa Doãn mới cẩn thận hỏi bé chuyện hôm nay.

Nam Giác ôm bé vào trong ngực của mình: “Bé ngoan, sao hôm nay con lại đi ra ngoài?”

Sau khi tỉnh Tiểu Nam Sơ đương nhiên sẽ không nói thật.

Các ba ba là con người, sẽ dọa bọn họ mất.

Thụ thần nhỏ mọn như vậy, ăn quả cũng chạy đi bắt bé. Hỏa thần ở cùng chỗ với y, chắc chắn cũng không tốt lành gì.

Nhỡ may bọn họ cũng không tha cho các ba, vậy phải làm sao bây giờ?

Tiểu Nam Sơ không muốn các ba chịu tổn thương, bé cũng muốn bảo vệ ba.

Bé con tránh né ấp úng mở miệng: “... Ưm, Sơ Sơ ra ngoài, ra ngoài chơi...”

Nam Giác nghiêm túc nhìn nhóc con, đây là chuyện cần phải nghiêm túc.

Nhưng vừa nhìn vào đôi mắt của tiểu hồ ly bảo bảo, lại bị vẻ ngoài đáng yêu của bé mê hoặc.

Tâm trí bị mắc kẹt giữa “Mình có nên nghiêm khắc không” và “Đáng yêu thế này sao nghiêm khắc nổi”.

Nam Giác rối rắm thở một hơi: “Có phải ba đã nói rất nhiều lần, không thể ra ngoài một mình?”

Tiểu hồ ly bảo bảo thành thật gật đầu: “Dạ đúng.”

“...”

Được lắm, cố tình phạm sai.

“Vậy sao con còn chạy ra ngoài? Sao không nghe lời ba?”

Bởi vì tình huống đặc biệt, không thể nghe lời.

Tiểu hồ ly bảo bảo không thể nói ra sự thật, chỉ có thể chớp mắt vô tội, ánh mắt vô cùng long lanh, vẻ mặt vừa thận trọng vừa đáng thương.

Nam Giác không thể nặng lời, bèn ném bé con vào ngực Bùi Thừa Doãn.

Bùi Thừa Doãn nghiêm mặt, làm bộ rất tức giận, nhưng vừa nhìn ánh mắt trong veo đáng thương của nhóc con cũng đành bất lực. (* bó tay hết cách).

Giọng điệu không có chút cứng rắn: “Điều này là không đúng, con có biết không?”

Tiểu hồ ly bảo bảo gật đầu: “Con biết.”

“...”

Vẫn tiếp tục cố tình làm sai.

Bùi Thừa Doãn thở ra một hơi: “Sau này không được chạy lung tung một mình, nếu không ba sẽ tức giận, na sẽ đánh mông con, nghe rõ chưa?”

Tiểu hồ ly bảo bảo ngoan ngoãn đáp: “... Nghe rồi ạ.”

Mặc dù chân thành nhận lỗi, nhưng vẻ mặt lại rất rõ ràng, lần sau con vẫn dám.

Vấn đề dạy dỗ nhóc con loài người trực tiếp làm khó hai vị đại tiên.

Buổi tối, chờ Tiểu Nam Sơ đã ngủ, Bùi Thừa Doãn nói với Nam Giác: “Đến lúc phải tìm vệ sĩ cho Sơ Sơ rồi.”

“... Vệ sĩ? Vệ sĩ gì?”

Bùi Thừa Doãn nói: “Nuôi sói đầu đàn, sau này Sơ Sơ đi đâu sói cũng đi theo, cũng không cần lo lắng con gặp phải chuyện nguy hiểm.”

Nam Giác nằm xuống nhìn hắn: “Con người không thể tự mình nuôi sói, anh có biết không?”

“Để sói nhà anh cải trang thành chó.”

“...”

Nam Giác im lặng, Bùi Thừa Doãn nuôi không ít sói, nhưng những con sói này đều có tiên vị, cũng giống như công chức, bọn chúng đều có tính cách nóng nảy, uy phong kiêu ngạo.

Sẽ nguyện ý đến nhân giới cải trang thành chó sao?

Nam Giác hỏi: “Anh cảm thấy bọn nó sẽ nguyện ý giả làm chó rồi chăm sóc một đứa bé sao?”

Bùi Thừa Doãn im lặng một hồi: “Anh sẽ thuyết phục bọn nó.”

Tác giả có lời muốn nói: Sói: Ngươi quả không phải người tốt.